A Lê - Chương 2
Thẩm Vô Độ từ đó đối xử với cẩn thận từng chút một.
Bởi vì sức khỏe suy nhược, số lần phòng the cũng giảm nhiều.
Mỗi lần gần gũi, cũng dịu dàng săn sóc. Ta chỉ cho rằng thương tiếc .
Hóa , sớm đã dồn sức lực khác.
Ta bỗng nhớ đến phần eo trống trơn của .
Trước đây, luôn đeo đầy những túi thơm và chuỗi ngọc.
Tất cả những thứ , đều là do chính tay tỉ mỉ thêu từng đường kim mũi chỉ.
Khi , thường làm nũng với :
“A Lê, nàng nguyện ý năm nào cũng may cho một chiếc túi thơm ?”
“Ta nhất định sẽ đeo tất cả !”
Chỉ vì một câu , dù nữ công của vụng về, dù ngón tay đã kim đâm biết bao nhiêu lần, vẫn kiên trì học cách may túi thơm.
Mỗi đêm, ánh đèn leo lắt, cẩn thận từng mũi kim, từng đường chỉ.
Có lẽ vì thế mà đôi mắt cũng chịu khổ, lâu dần, cứ gặp gió là nước mắt tuôn rơi.
khi đó chẳng hề bận tâm, chỉ cảm thấy đó là niềm hạnh phúc ngọt ngào.
lúc đây, nỗi đau từ những vết kim châm ngày như sống đầu ngón tay.
Khiến ngừng run rẩy.
Những túi thơm đã tháo xuống, cuối cùng đã ném , biết.
Chỉ biết rằng, chung quy cũng là một nơi gì.
4.
Ta gọi nha đến, lặng lẽ mời đại phu điều dưỡng thân thể cho .
Lấy cớ khám bệnh thường nhật.
Sau khi bắt mạch, Lâm đại phu vẫn kết luận rằng thân thể gì đáng ngại.
Chỉ là đã thành thân ba năm, mà vẫn từng tin vui.
Trước đây, từng khao khát một hài tử cùng Thẩm Vô Độ, mỗi ngày đều uống thứ thuốc đắng chát , mà chẳng thấy hiệu quả.
Ba năm liền, uống dược giúp thụ thai.
Giờ đây, cuối cùng cũng thể ngừng uống .
Ta thậm chí còn cảm thấy may mắn vì giữa và hài tử nào.
“Lâm đại phu, làm phiền đổi cho một đơn thuốc khác. Khí huyết suy nhược, chi bằng kê một phương thuốc bổ khí huyết .”
“Đây là tiền khám.”
Trên bàn là một xấp ngân phiếu.
Lâm đại phu sững sờ trong giây lát, nhanh đã lấy thần sắc, chỉ là vẫn nhận lấy ngân phiếu.
“Phu nhân tất nhiên nên bồi bổ khí huyết.”
Đại phu dậy, khoác hòm thuốc lên lưng chuẩn rời .
ngay khoảnh khắc xoay , ánh mắt dừng chuỗi san hô đỏ bàn, sắc mặt bỗng dưng đại biến.
“Phu nhân, chuỗi san hô để ở đây đã bao lâu ?”
“Đã gần ba năm.”
Trước đây, Lâm đại phu đều chẩn mạch cho ở tiền thính, vì từng thấy nó.
Chuỗi san hô , chính là lễ vật thành thân năm đó, Thẩm Vô Độ tự tay tìm về cho .
“A Lê, san hô đỏ vô cùng quý giá, thể phù hộ cho nàng thân thể khỏe mạnh.”
Lâm đại phu tiến lên, cẩn thận ngửi thử, lập tức kinh hãi thất sắc.
Hắn hạ giọng:
“Phu nhân, đây san hô đỏ, mà rõ ràng là hồng xạ hương đã ngâm qua dược liệu!”
“Hằng ngày đều hít mùi xạ hương, làm thể mang thai?”
“Lượng dược thấm cơ thể quá rõ ràng, nhưng ngày qua ngày tích tụ, tất nhiên sẽ khiến phu nhân vĩnh viễn thể thụ thai! Thủ đoạn thật cao tay!”
Trong khoảnh khắc, tim như kim đâm đến tê dại.
Hóa là như , thật sự là như !
Thẩm Vô Độ… quả thực là một kẻ thủ đoạn.
“Ta… còn thể mang thai ?”
Lâm đại phu vuốt chòm râu bạc trắng, khẽ thở dài.
Tim chợt đập lỡ một nhịp.
ngay giây , :
“Phu nhân bẩm sinh khỏe mạnh, nếu cẩn thận điều dưỡng, vẫn cơ hội hoài thai.”
Ta nhẹ nhõm thở .
“Vậy làm phiền đại phu . Chỉ là…”
“Phu nhân, chuyện trong nhà, hiểu.”
Tiễn Lâm đại phu xong, cảm giác như sức lực chống đỡ bấy lâu nay trong cơ thể đều biến mất, cả mềm nhũn ngã xuống ghế, hai tay kìm mà run rẩy.
Tất cả đều là giả dối, chút chân tình.
cũng quá độc ác.
Mặt trời dần ngả về Tây.
Cho đến khi ánh sáng cuối cùng khuất tầng mây, căn phòng chìm bóng tối.
Ta cất bước, về phía viện của lão phu nhân.
Còn trong, đã thấy tiếng vui vẻ vọng .
“Ôi chao, tiểu tử , đừng nghịch ngợm trốn nữa, xem cha mẹ con lo lắng đến mức nào kìa!”
“Nhớ kỹ ?”
“Di mẫu, đừng nuông chiều chúng quá, hai đứa bé đều chiều hư !”
“Ôi chao, thương chúng thì còn thương ai đây?”
…
“Được , cẩn thận chút, đừng để A Lê thấy!”
“Sau mà còn như thế nữa, Trân nương, sẽ đến chỗ nàng nữa!”
Ta ngoài cửa, rõ ràng là thê tử danh chính ngôn thuận, mà lúc giống như kẻ ngoài cuộc, chẳng chút liên quan đến bọn họ.
“Ôi chao, phu nhân, sai nha báo một tiếng?”
Người trong phòng thấy tiếng động ngoài cửa, lập tức im lặng.
Thẩm Vô Độ vội vã chạy đến.
“A Lê…”
“Nàng…”
Ta thấy vẻ hoảng loạn mặt , khẽ mỉm .
“Ta đến, còn kịp thì đã ma ma bên cạnh mẫu thân giữ .”
Thẩm Vô Độ như trút gánh nặng, thở phào một .
“Mau… mau , trời đã tối, bên ngoài lạnh lắm, dễ nhiễm phong hàn!”
Hắn kéo lòng, đầu phân phó:
“Mau, mang cho phu nhân một chiếc áo choàng!”
Trên ghế chủ vị, lão phu nhân nở nụ hiền hòa.
“A Lê, Vô Độ đúng, bên ngoài đã se lạnh, đường cũng giữ gìn sức khỏe.”
“Ta còn mong con sớm bồi dưỡng thân thể, sinh thêm hài tử cho Thẩm gia đấy.”
Bà tươi, nhưng Trân nương bên cạnh sắc mặt chút tái nhợt.
“Phu quân, hài tử của biểu đã tìm thấy ?”
Trân nương dịu dàng .
“Biểu tẩu, đúng , sáng nay biết chạy , tìm mãi mới thấy. May mà biểu ca tìm .”
Nói xong, trong mắt nàng thấp thoáng vẻ đắc ý.
“Vậy thì .”
“Phu quân, chăm sóc cho biểu , dù gì phu ở xa, nàng là cô nhi quả phụ đến nương nhờ chúng .”
“Nếu sơ suất, dễ khác gièm pha.”
Thẩm Vô Độ nhận tia tàn nhẫn lóe lên mặt Trân nương.
Hắn nắm tay kéo lòng, chỉ cảm thấy chán ghét.
“A Lê, chúng về thôi, hài tử tìm , còn chuyện gì nữa.”
“Phu quân sẽ ở bên nàng.”
Trong sảnh, mỗi một tâm tư riêng.
Ba năm , Trân nương đến kinh thành, rằng phu quân ở xa làm ăn, lão phu nhân sắp xếp ở trong một tiểu viện của Thẩm phủ.
Không ngờ, Thẩm Vô Độ và nàng lén lút tư tình đến tận bây giờ.
Thậm chí còn sinh cho hai đứa con.
Thẩm Vô Độ cẩn thận nắm tay trở về viện, trong mắt dường như chỉ .
Ba năm thành thân, luôn xem là hết, khiến gần như tin rằng tất cả những gì thấy mấy ngày qua chỉ là một giấc mộng.
Tựa như luôn đặt trong lòng, từng chút dao động.
Tay càng lúc càng lạnh.
Tay nóng như lửa, mà thể sưởi ấm dù chỉ một chút.
Hắn thật giỏi đóng kịch.
Trên đường trở về tiểu viện, đêm tối rét mướt, siết chặt lấy tay .
“A Lê, ở đây, sẽ luôn nắm tay nàng, mãi mãi buông!”
Đêm dài, đường gập ghềnh, nhưng đến cuối cùng, vẫn một .
“Hôm nay nàng mệt , sớm nghỉ ngơi .”
“Ta xử lý xong công vụ sẽ lập tức về với nàng.”
“A Lê ngoan.”
5.
Thẩm Vô Độ vội vã đến tiểu viện bên cạnh.
Hoắc Trân Nương dịu dàng, khéo léo, chỉ cần vài câu đã khiến Thẩm Vô Độ mê đắm giường.
Giữa những thở dồn dập, giọng khàn đặc:
“Hoắc Trân Nương, đừng trêu chọc A Lê.”
“Nếu nàng ngoan ngoãn, tất nhiên sẽ ngày ngày cho nàng hoan lạc giường.”
“Nàng giống A Lê. Nàng là thê tử của , là yêu nhất. Còn nàng, chỉ là thú tiêu khiển của mà thôi.”
…
“Gia, hiểu …”
“ nếu A Lê của phát hiện thì ?”
“Chuyện đó tuyệt đối thể!”
Hắn vô cùng chắc chắn.
Tiếng động bên trong dần lắng xuống.
Ta bỗng nhiên nảy ý định, đưa tay gõ cửa.
Bên trong dường như rối loạn, một lúc lâu , cửa phòng mới đột ngột mở .
Hoắc Trân Nương khoác một chiếc áo mỏng, mỉm đắc ý với .
“Biểu tẩu? Trời đã khuya, tẩu đến đây?”
Ta nâng hộp thức ăn trong tay lên.
“Hôm nay hài tử kinh sợ, đến xem thế nào.”
“Không mời một lát ?”
Hoắc Trân Nương uốn éo thân , làm động tác mời phòng.
Vừa mở cửa, một mùi hương nồng nặc lập tức xộc mũi, thể diễn tả thành lời.
Gương mặt Hoắc Trân Nương đầy vẻ đắc ý.
“Biểu tẩu chê , phu quân của hôm nay hồi phủ, phu thê xa cách lâu ngày, nhớ nhung dứt…”
“Biểu tẩu đừng trách.”
Ta lặng lẽ dùng khăn che mũi.
“Ta hiểu.”
“Biểu tẩu và biểu ca tình cảm thật khiến khác ngưỡng mộ.”
“Biểu ca yêu thương biểu tẩu đến nhường , Trân Nương thật sự ngưỡng mộ.”
Ta đáp, chỉ đổi đề tài:
“Biểu , xem thế , tình cảm cùng phu quân cũng .”
Hoắc Trân Nương e thẹn , bàn tay khẽ kéo lớp áo mỏng, để lộ dấu vết đỏ hồng cổ.
“Biểu tẩu, những lời khiến thẹn thùng thế chứ?”
“Thiếp và phu quân đương nhiên tình thâm ý trọng, nhất là giường, bá đạo lắm, thật sự khiến dục tiên dục tử.”
Đột nhiên, từ bên trong vang lên tiếng chén trà rơi vỡ.