Ánh Trăng Sáng Của Phong Dương - Chương 4
04
Một cô bé 12 tuổi, hiểu gì chứ?
Tôi sợ đến mức tay run rẩy, chỉ lập tức về nhà. đúng lúc đó, Nhược Nhược đã xách quả dưa hấu to đùng về.
Cô vui vẻ như một con ngốc, kéo bếp cắt dưa hấu.
Cắt xong bưng , bước phòng khách, thấy Thi Phong Dương.
Anh mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt lòa xòa, đôi mắt cũng mang theo chút ẩm ướt.
Ngũ quan sắc nét, làn da trắng sáng, đến mức chân thực.
Anh mặc một bộ đồ bóng rổ trắng, tư thế tùy ý, phóng khoáng ghế sofa, dáng vẻ lười nhác ung dung.
Anh đang xem TV.
Nhược Nhược hào hứng chạy đến: “Anh! về lúc nào thế?”
Năm đó, đang là sinh viên năm nhất, mới từ trường đại học về nghỉ hè.
Anh đầu chúng , ánh mắt thoáng lướt qua một cách nhẹ bẫng, như thể từng chuyện gì xảy .
Sau đó, bình thản ăn miếng dưa hấu Nhược Nhược cắt, tiếp tục chăm chú xem bóng rổ, vẻ mặt như thường, yên tĩnh và sâu thẳm.
Anh thể giả vờ như gì xảy , vì tâm lý mạnh mẽ.
chỉ là một cô bé.
Từ ngày hôm đó, bắt đầu sợ .
Chỉ cần thấy là mặt tái mét, tim đập thình thịch.
Cũng từ đó, còn dám tùy tiện đến nhà Nhược Nhược nữa.
Tôi học đại học ở một tỉnh khác, ban đầu định ở làm việc.
thuận lợi, tháng Bảy năm ngoái, về quê.
Sau khi về quê, bệnh viện phẫu thuật cắt trĩ.
Đó cũng là lần đầu tiên từ khi học đại học, gặp Thi Phong Dương.
Không ngờ, vẫn nhớ chuyện năm đó.
Môi run rẩy, nước mắt trào kìm .
Anh , ánh mắt sâu thẳm, nhưng hề chút thương xót.
“Em đã sạch sẽ từ lâu , chúng cũng coi như huề . Em cái gì?”
Tôi chỉ tay , “Anh… … ” một lúc lâu, cuối cùng tức giận quát: “Anh còn là đàn ông ? Chỉ vì chuyện mà trả thù ? Anh đúng là quá biến thái !”
Quá sợ hãi, nức nở, vô cùng đau lòng.
ngờ, ánh mắt đột nhiên trầm xuống.
Bước lên, nắm chặt lấy ngón tay .
Gương mặt mang theo sự tức giận, giọng gần như nghiến răng nghiến lợi—
“Chuyện ? Nhóc con, em còn thiếu nợ nhiều lắm.”
“ , trả thù em.”
“Từ nhỏ đến lớn, bao giờ phụ nữ đùa giỡn. em thì giỏi lắm, xoay vòng vòng, biến thành trò .”
“Cả đời , chỉ thật lòng một lần, mà em chơi đùa với . Con nhóc chết tiệt, hận thể bóp chết em.”
Anh… đang cái gì thế…?
Tôi trợn mắt há hốc mồm, đầu óc trống rỗng.
Vừa lúc còn đang bàng hoàng, đột ngột ôm lấy eo , nâng mặt lên, trực tiếp cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn mạnh mẽ, bá đạo, mang theo thở lạnh lẽo nhưng nóng bỏng, khiến run rẩy và nghẹt thở.
Tôi đờ đẫn, đôi mắt mở to đầy thể tin nổi.
Còn thì càng lúc càng sâu, hôn đến mức trời đất đảo lộn, hôn đến mức tim như bùng nổ.
Cuối cùng… còn cắn .
Đau thật!
Không trong tiểu thuyết đều là nữ chính cắn nam chính ?
Tại cắn là ?
Trong miệng vị tanh nhàn nhạt của máu.
Anh chậm rãi buông , ngón tay cái nhẹ nhàng quệt qua khóe môi , nhếch môi , chút tà khí.
“Cũng tệ lắm, bớt giận một chút .”
Tôi hồn, lập tức giơ tay đấm đá loạn xạ lên : “Đồ biến thái! Cặn bã! Tôi giết !!!”
Căn phòng mùi cồn khử trùng, còn mang theo thở lạnh lẽo của riêng .
Người đàn ông cao lớn đúng là đáng ghét, sức đánh đá, nhưng vẫn dễ dàng nhấc bổng lên như xách một con gà con.
Anh đặt lên bàn, đó tay chậm rãi vuốt xuống đùi , cúi đầu kề sát .
Đôi mắt nheo , đen láy sâu thẳm, ánh sáng nguy hiểm lóe lên, giống như một con sói đang săn mồi.
“Tiếp tục quậy nữa, em tin sẽ em ngay tại đây ?”
Tôi đã chắc chắn rằng là một kẻ điên.
Giọng khàn khàn, ánh mắt vô cùng hoang dã.
Tôi sợ đến mức nước mắt rơi lã chã, hai tay che miệng, liên tục lắc đầu.
“Anh, , đừng làm bậy…”
“Em là bạn thân nhất của Nhược Nhược mà!”
“Hơn nữa… em mới phẫu thuật xong, vẫn hồi phục… tiện lắm… là… để lần ?”
Khốn kiếp!
Tôi vội vàng bịt miệng, tự tát hai cái.
Tôi cái quái gì thế ?!
Anh ngớ , đột nhiên bật .
Sát khí trong mắt nhạt đôi chút.
Sau đó, bế xuống khỏi bàn, cúi , ghé sát tai thì thầm: “Được thôi, thì lần .”
Tối hôm đó, hoảng hồn chạy về nhà.
Mặc kệ đã mấy giờ, chui chăn, lập tức gọi cho Nhược Nhược, đánh thức cô dậy.
Điện thoại kết nối, đầu dây bên đã gắt gỏng: “Tiểu tiên nữ, mày điên ? Mày biết bây giờ mấy giờ ?”
Tôi nghiêm túc hỏi, giọng chút run rẩy: “Nhược Nhược, tao hỏi mày một câu quan trọng… Tao từng đắc tội với mày ?”
“Hả? Sao ? Mày thể đắc tội với ?”
“ , tao cũng hiểu tao đã làm gì sai…”
Trong lòng hoang mang cực độ, giọng vô thức nghẹn , mang theo chút tủi thân.
Nhược Nhược thế thì cũng vội vàng sốt ruột: “Rốt cuộc đã xảy chuyện gì? Anh làm gì mày ? Mày !”
Tôi ấp úng, thể mấy chuyện đỏ mặt , đành chỉ ngắn gọn: “Anh … giết tao.”
Nhược Nhược hít sâu một , kinh ngạc : “Không thể nào! Hai thù oán… trừ khi… lẽ là vì chuyện đó?”
Tôi một đầu đầy dấu hỏi, lập tức cao giọng: “Nói tiếng ! Chuyện gì?!”
Nhược Nhược ấp a ấp úng, giọng kéo dài: “Mày giận đấy… chị em … một đời một kiếp nhé?”
“Nói!”
Cô cắn răng, cuối cùng cũng : “Chính là… mày còn nhớ hồi cấp ba, quen một bạn trai ?”
“Có, ?”
“Rồi hiểu tao biết, cực kỳ phản đối yêu sớm, ép tao chia tay để tập trung học hành.”
“ lúc đó tao đang trong giai đoạn nổi loạn, nên đã lén lút tiếp tục hẹn hò. Cuối cùng, phát hiện , đích thân tìm bạn trai tao, và thế là tao đá.”
“Tao tức lắm, nên khi đó một câu làm tao điên tiết—’Em Trương Tư Lôi , ngoan ngoãn dịu dàng, nghĩ mấy chuyện linh tinh như em? Còn em cả ngày chỉ biết yêu đương vớ vẩn.'”
Nhược Nhược đột nhiên ngừng .
“Rồi nữa?” Tôi thấy gì đó .
Cô chần chừ một lát, hít một thật sâu, giọng lí nhí: “Lúc đó, tao trả đũa … Mày còn nhớ lần đó chúng thư viện ?”
“Nhớ.”
“Hôm đó, tao cố ý mượn cớ điện thoại hết pin… dùng điện thoại của mày, thêm WeChat của … nhắn tin tỏ tình với .”
“Cái gì?!” Tôi trực tiếp hét lên.
Nhược Nhược sụt sịt, giọng đầy hối hận: “Tao sai , Lôi Lôi, lúc đó tao chỉ chơi một vố thôi…”
Tôi nghiến răng: “Mày đã gì?”
Cô lắp bắp: “Không gì nghiêm trọng…”
“Nói! Không sót một chữ!”
Sau cùng, Nhược Nhược khẽ nuốt nước bọt, yếu ớt nội dung tin nhắn mà năm đó cô đã gửi bằng điện thoại của —
“Anh ơi…”
“Đêm qua em mơ thấy …”
“Anh trai quá…”
“Lôi Lôi thích lắm, làm đây?”
“Em hôn quá…”
“Lôi Lôi, mày đừng giận mà! Tao tỏ tình xong, cũng phản hồi gì . Sau đó tao liền xóa luôn, còn xóa cả WeChat của nữa. Tao thực sự coi đó là chuyện gì quan trọng cả… Cũng biết tại hai kết bạn …”
Cô thì xóa thật, nhưng xóa thì dễ, chịu hậu quả là !
Nhược Nhược chắc chắn biết rằng chính Thi Phong Dương chủ động gửi lời mời kết bạn với .
Lúc thấy yêu cầu kết bạn đầy khó hiểu đó, sững sờ đến mức suýt rớt tròng mắt.
Vì sự cố nhà tắm, mỗi lần gặp đều hồi hộp, vốn dĩ kết bạn .
nghĩ nghĩ , từ chối thì vẻ lịch sự, đành cắn răng nhấn đồng ý.
Kết quả, khi lo lắng chờ đợi, bất cứ điều gì, chỉ gửi đúng bốn chữ—”Học hành cho tử tế.”
Tôi ngơ ngác, chẳng hiểu ý gì, nhưng vẫn vô thức gõ hai chữ—”Vâng ạ.”
Vâng cái đầu chứ!
Bây giờ nghĩ , đúng là ngu chịu nổi.
“…”
Tôi tê liệt thân.
Nhược Nhược vội vàng thanh minh: “ mà! Sau đó cũng trả lời! Tao liền xóa tin nhắn luôn ! Cũng xóa luôn WeChat của ! Chắc chắn hậu quả gì mà!”
Nhược Nhược biết…
Sau chính Thi Phong Dương chủ động kết bạn với .
Còn nhắn cho bốn chữ—”Học hành cho tử tế.”
Bây giờ , bốn chữ đó là đang mỉa mai ???
Tôi tay cầm điện thoại run rẩy, khóe mắt giật giật.
“Nhược Nhược! Mai sáng sớm, mày giải thích với mày ngay lập tức!”
Nhược Nhược hét lên: “Mày tao chết hả?!”
Tôi nghiến răng: “Vậy mày tao chết ?!”
Cả hai chúng cùng im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng, đồng thanh hét lên:
“Thà chết bạn, chết !”
“Mày xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục?!”
Rồi cả hai cùng dứt khoát cúp máy, chui chăn ngủ.
cả đêm trằn trọc, ngủ nổi.
Sáng hôm , ngủ đến trưa mới dậy.
Việc đầu tiên là nhắn tin cho Nhược Nhược: [Mày giải thích với mày ?]
Nhược Nhược trả lời nhanh: [Tao đang ở chỗ ! Đang tìm thời cơ chuyện!]
[Nói ngay!]
Qua màn hình, dường như cảm nhận tay Nhược Nhược run lên.
Một lúc lâu , cô mới nhắn , giọng điệu đầy sợ hãi: [Tao thể chuyển sang ở nhà mày một thời gian… Tao sợ quá…]
Tôi giật : [Anh đánh mày ?!]
[Không.]
[Mắng mày ?!]
[Không… Anh chỉ bảo tao… tạm thời đừng về nhà.]
[…!!!]
Cuối cùng, Nhược Nhược thực sự dọn đến nhà ở một tháng.
Có lẽ là để chuộc , cô cư xử vô cùng ngoan ngoãn, giành rửa bát, lau nhà, nịnh mẹ đến nỗi bà ngớt.
Còn ba ? Tôi cảm thấy ánh mắt hiền từ của ông vốn dành cho , nay chuyển hết sang cô .
May mà một tháng , cô cũng trở về nhà.
Từ đó, cuộc sống của dần trở bình thường.
Bận rộn với công việc vẽ truyện, mọi thứ đều quỹ đạo.
Thi Phong Dương hề liên lạc với .
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cảm thấy mơ hồ.
Thỉnh thoảng, gặp ác mộng, bật dậy giữa đêm.
Có lẽ…
Tôi thực sự đã dọa sợ .
Vẻ mặt lạnh lùng, giọng nghiến răng nghiến lợi…
Trong những đêm khuya thanh vắng…
Vẫn cứ ám ảnh thôi.