Ba Tôi Là Chủ Tịch - Chương 3
“Không tiền cũng chẳng cả, nhưng đã nghèo thì đừng cố tỏ sang chảnh.”
Cả phòng họp sững sờ.
Trước đó chẳng ai nhớ biển số xe của cô , nhưng phản ứng hoảng loạn của Thẩm Điềm Nhã đã lên tất cả.
Cái gọi là “bạch phú mỹ” hóa cũng chỉ là hàng fake.
Vừa nãy chính cô “Làm thì đừng nên quá hư vinh”.
Bây giờ … đúng là nực .
Tôi bật .
Thẩm Điềm Nhã thấy , tức giận hét lên: “Cô cái gì, Nguyễn Thịnh? Cô mỗi ngày vác cái túi fake làm, cô tư cách gì chê ?!”
Tôi nhếch môi: “Túi của thể mua hai chiếc xe của cô, cô thấy ?”
Cả phòng họp rơi im lặng.
Lát , Thẩm Điềm Nhã bật đầy khinh miệt: “Ai biết cô chiếc xe mười triệu, mà dám đang dùng túi hai trăm triệu? Cô thể bớt dối ?”
Vương Tỷ cầm lấy túi , lướt qua, nghiêm túc : “Hermes Himalaya bạch kim, bản đính kim cương. Chuẩn hàng thật.”
Cả phòng họp chết lặng.
Sắc mặt Thẩm Điềm Nhã trắng bệch.
Cô thất thanh hét lên: “Không thể nào! Khương Úy cô nghèo rớt mồng tơi mà?!”
Tôi lạnh, nhàn nhạt đáp: “Đại gia ăn cơm , đừng để đói.”
Các đồng nghiệp với thái độ khách khí hơn hẳn, ánh mắt lén lút liếc về phía chiếc túi trong tay , như thể phát hiện một kho báu.
Nửa buổi tiệc còn , Thẩm Điềm Nhã im lặng . Cô cứng ngắc đó, chịu đựng đến tận lúc kết thúc bữa ăn gượng gạo dậy thanh toán.
Tôi thong thả bước khỏi nhà hàng, nở nụ nhẹ nhàng với cô : “Nhớ trả xe sớm , chậm quá là mất thêm tiền đó.”
Đồng nghiệp xung quanh che miệng trộm.
Thẩm Điềm Nhã tức đến mức trợn mắt , ánh mắt như thể đục một lỗ . Nếu thể giết bằng ánh mắt, chắc đã cô đóng đinh ngay tại chỗ .
Tối hôm đó, khi về đến nhà, Khương Úy gửi tin nhắn đến.
“Em giàu như , sớm cho biết? Có em cố tình giấu ?!”
“Sao em thể như , Nguyễn Thịnh? Em bao giờ tin cả!”
Tôi lạnh, thèm trả lời, lập tức chặn hết mọi liên lạc của .
Xui xẻo!
06
Sau vụ đó, và Thẩm Điềm Nhã thực sự đã trở thành kẻ thù đội trời chung.
Đề án của thông qua, cũng chính thức ở Thịnh Dương bằng thực lực của .
Khương Úy cũng giữ , nhờ Thẩm Điềm Nhã đã giúp xin xỏ với nhân sự.
Chẳng hiểu nghiệt duyên kiểu gì, cả ba chúng phân cùng một tổ.
Hôm đó, định tan làm thì đồng nghiệp gọi .
“Phó giám đốc gọi lên văn phòng một chuyến.”
Nhìn biểu cảm ngập ngừng của , đoán chẳng chuyện gì .
Quả nhiên, bước văn phòng, đã thấy nhân sự, Thẩm Điềm Nhã và Khương Úy đó.
Chỉ cần ba kẻ xuất hiện cùng , chắc chắn sẽ chẳng gì ho.
Tôi khoanh tay, Phó giám đốc, chờ ông lên tiếng.
Ông gật đầu hiệu cho nhân sự: “Cô giải thích tình huống cho Nguyễn Thịnh .”
Nhân sự liếc một cái đầy khinh miệt, chậm rãi : “Là thế , Trương tổng, tổ ba của chúng hiện 11 , trong khi các tổ khác đều duy trì 10 . Để tránh lãng phí tài nguyên công ty, chúng quyết định cắt giảm một nhân sự khỏi tổ ba.”
Khóe môi Thẩm Điềm Nhã nhếch lên đầy ẩn ý.
Tôi lập tức hiểu .
Lại là chiêu rút củi đáy nồi, lần đuổi thẳng khỏi công ty.
Tôi thực sự khâm phục sự kiên trì của cô .
Cứ như thể đã giết cha mẹ cô .
Tôi buồn nhân sự, chỉ thẳng thắn sang Phó giám đốc.
Ông vốn quan hệ với Thẩm Điềm Nhã, lần chắc chỉ làm hình thức thôi, kiếm cớ ép rời .
Quả nhiên, Phó giám đốc gật đầu, vẻ công bằng hỏi: “Vậy theo cô, nên loại ai?”
Nhân sự tiến lên một bước, dõng dạc : “Tổ ba ba mới nhất là Thẩm Điềm Nhã, Khương Úy và Nguyễn Thịnh.”
“Thẩm Điềm Nhã chăm chỉ, nghiêm túc, tham gia nhiều dự án, năng lực xuất sắc.”
“Khương Úy cư xử , tiềm năng, ham học hỏi.”
“Còn Nguyễn Thịnh…” Cô liếc đầy ác ý.
“Cô thái độ làm việc kém, dựa gia đình, nghiêm túc, hòa đồng với đồng nghiệp, lúc nào cũng gây mâu thuẫn.”
“Trương tổng, đề nghị loại Nguyễn Thịnh!”
Tôi suýt bật khả năng bịa chuyện của cô .
“Chị nhân sự , làm ở đây ba tháng, đã thành bốn đề án. Vậy mà chị bảo nghiêm túc?”
“Tôi dựa gia đình? Tôi dựa ai? Chị thể chỉ ?”
“Còn chuyện mâu thuẫn với đồng nghiệp, chị ai?”
Nhân sự buồn , chỉ khinh miệt : “Cô chuyện với tiền bối mà thái độ đó ? Ba mẹ cô dạy cô cách tôn trọng khác ?”
Phó giám đốc cũng nhíu mày, tỏ vẻ đạo mạo: “Tiểu Nguyễn, một cây làm chẳng nên non. Nếu nhiều phản ánh về cô, đó là cơ hội để cô bản thân và tiến bộ. Người trẻ cần khiêm tốn hơn một chút.”
Thẩm Điềm Nhã đầy vẻ đắc ý.
Khương Úy cũng phụ họa: “Trương tổng, thể làm chứng. Nguyễn Thịnh đúng là gây xung đột với đồng nghiệp. Hôm , Điềm Nhã mời mọi ăn cơm để hòa hoãn, mà cô những lời đầy ẩn ý.”
Phó giám đốc ghế da, vẻ tiếc nuối : “Cô thấy , Tiểu Nguyễn, bảo vệ cô. Thật sự là cô đã làm mất lòng quá nhiều .”
Bọn họ phối hợp quá ăn ý, diễn cứ như đang đóng tiểu phẩm .
Tôi cảm thấy cơn giận trong lòng ngày càng dâng cao, mặt cảm xúc thẳng Phó giám đốc, lạnh lùng : “Nói trắng , chẳng vì cô là tổng giám đốc ? Ông còn giả bộ gì nữa?”
“Cô cái gì?!” Phó giám đốc giận tím mặt, đập bàn quát.
“Cô biết lễ phép ?!”
Tôi nhạt.
“Nếu nịnh bợ, hãm hại đồng nghiệp là lễ phép, thì đúng là .”
“Da mặt dày bằng các , thể trơ trẽn như .”
Nhân sự khẩy: “Nếu cô quyền thế, cô cũng thể như thôi. Đáng tiếc, cô . Tiền bạc chẳng là gì, quyền lực mới là tất cả.”
Giờ khắc , thực sự tức giận đến cực điểm!
Tôi từng làm gì sai.
Bạn trai cũ của thì ham mê tiền tài mà phản bội.
Nữ đồng nghiệp thì chen chân tình cảm của .
Tôi chẳng buồn trả thù, chỉ chăm chỉ làm việc.
Vậy mà hết lần đến lần khác, bọn họ cứ chực chờ giẫm đạp lên !
Tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì?!
Có chăng, sai lầm duy nhất của là quá nhẫn nhịn.
Từ giây phút , sẽ nhịn nữa.
Tôi thẳng nhân sự, bình tĩnh hỏi: “Ý cô là, ai quyền thế thì đó tiếng ?”
Nhân sự bật : “Đương nhiên! Đây là xã hội, cô tưởng còn ngây thơ như hồi đại học ?”
Khương Úy cũng gật đầu đồng tình: “ , Nguyễn Thịnh, em lúc nào cũng quá ngây thơ. Mau tỉnh .”
Tôi gật gù.
“Được, hiểu .”
Sau đó, sang Phó giám đốc, lạnh nhạt : “Gọi điện cho chủ tịch .”
Phó giám đốc ngớ : “Cô điên ? Ngay cả khi báo cáo lên chủ tịch thì cũng vô dụng thôi!”
Tôi nhếch môi : “Ông biết vì tên là Nguyễn Thịnh ?”
Câu hỏi chẳng đầu chẳng đuôi khiến Phó giám đốc cau mày: “Tên cô thì liên quan gì đến ?”
Tôi chậm rãi : “Bởi vì mẹ tên là Nguyễn Dương.”
“Ba là Thịnh Cường.”
“Thịnh Dương – chính là lấy từ họ của ba và mẹ .”
“Bây giờ ông đã hiểu ?”
Căn phòng chìm im lặng.
Một giây …
Thẩm Điềm Nhã phá lên, khoa trương đến mức lau nước mắt.
“Nguyễn Thịnh, điên ? Muốn gọi xe cứu thương cho ?”
Nhân sự cũng nhạo: “Nói bừa cũng giới hạn chứ! Cô là con gái chủ tịch? Vậy còn là ba của chủ tịch đấy!”
“Ai là ba ?”
07
“Ai là ba ?”
Cửa văn phòng bất ngờ đẩy mạnh, ba xuất hiện với sắc mặt u ám.
Tổng giám đốc dẫn theo bộ các giám đốc bộ phận theo , vẻ mặt hoảng sợ khi bước .
Lòng bỗng dâng lên cảm giác tủi thân, bước đến cạnh ba, chỉ Phó giám đốc, : “Ba, sa thải con.”
Vừa dứt lời, cả phòng chấn động!
Phó giám đốc đột ngột bật dậy, hoảng hốt như thấy quỷ, thất thanh kêu lên: “Ba?!”
Ba lạnh một tiếng: “Không dám, đứa con trai nào lớn như ông. Ông sa thải con gái ? Tôi biết lý do.”
Nhân sự sợ hãi ba , mặt trắng bệch, chân mềm nhũn dựa tường.
Trán Phó giám đốc túa đầy mồ hôi lạnh, mắt trừng to đến mức như sắp rớt ngoài. Hắn nhanh chóng hồn, cố nặn nụ cầu hòa: “Chủ tịch, đây chỉ là hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.”
Ba sải bước phòng, phịch xuống chiếc ghế da của Phó giám đốc, lạnh lùng : “Hiểu lầm gì chứ? Tôi biết con gái đã phạm gì mà loáng thoáng bảo nó giáo dưỡng. Nếu thật sự vấn đề về cách dạy dỗ, ông cứ thẳng, sẽ sửa.”
Ông nheo mắt Phó giám đốc, giọng điệu sắc lạnh.
Phó giám đốc run rẩy, mồ hôi chảy ròng ròng, há miệng nhưng thể thốt nên lời, chỉ dám cúi gằm mặt, dám ngẩng đầu.
Thẩm Điềm Nhã và Khương Úy đã cứng đờ, như trời trồng, ánh mắt đầy kinh hãi .
Ba cau mày , giọng đầy bất mãn: “Ba đưa con xuống cơ sở làm việc là để con rèn luyện, chuẩn tiếp quản công ty. Vậy mà con để một đám cá ươn tép rữa bắt nạt đến mức ?”
Tôi hừ lạnh, đáp: “Ai bảo của là tổng giám đốc chứ? Con quan hệ gì cả, xem thường cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Cậu ư?” Ba nhíu mày, sang tổng giám đốc.
Tổng giám đốc khựng , hoảng hốt : “Cậu gì chứ, chủ tịch, biết gì cả!”
Xuyên qua vách kính văn phòng, thấy các đồng nghiệp bên ngoài đều đang hóng chuyện, cổ vươn dài như rõ từng câu từng chữ.
Chủ tịch bất ngờ đến công ty, còn dẫn theo bộ giám đốc—cảnh tượng nay từng .
Sau khi biết là con gái chủ tịch, nét mặt họ tràn ngập kinh ngạc, chẳng ai còn tâm trạng làm việc, chỉ mong hóng nhiều hơn.
Ba liếc tổng giám đốc, nhếch môi lạnh: “Lão Đỗ, cháu gái ông ? Không định giới thiệu cho biết ?”
Giọng điệu của ba đầy vẻ châm chọc.
Tổng giám đốc xanh mặt, vội vã xua tay: “Chủ tịch, thực sự biết gì cả! Chắc chắn kẻ bịa đặt hãm hại !”
Thẩm Điềm Nhã tái mặt, bước lên một bước, giọng yếu ớt: “Cậu, là cháu đây, Điềm Nhã.”
Tổng giám đốc nhíu mày cô : “Tôi là con một, chị em, làm gì cháu gái nào? Đừng tùy tiện nhận họ hàng!”
Thẩm Điềm Nhã lảo đảo, vội vàng kêu lên: “Mẹ cháu là Điền Oánh, bà con xa của ! Lần khi về quê, chúng đã gặp !”
“Điền Oánh?” Tổng giám đốc trầm ngâm một lúc, đó nghiêm giọng: “Không quen biết. Đừng lôi mối quan hệ quăng tám cây sào cũng chẳng tới đây. Thịnh Dương nơi để lợi dụng quan hệ cá nhân!”