Phần 3 - Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị - Chương 4
12.
Cuối cùng cũng tìm cơ hội lên tầng.
Trên lầu năm của cô nhi viện chuyện.
Hình như là chơi tìm chìa khoá, mở một cửa.
Cố Mặc Trì lên đó xem.
Trước khi , dặn :
“Trên lầu nguy hiểm, lời, đừng lên đó.”
Tôi cố nén niềm vui, gật đầu: “Cháu là bé ngoan lời nhất!”
Anh dịu dàng xoa đầu .
Sau khi Cố Mặc Trì lên tầng, tối đó lẻn lên lầu hai.
Lầu hai im ắng hơn tầng một nhiều, còn phòng viện trưởng thì vẫn ở vị trí cũ, khác số tầng mà thôi.
Tôi đến văn phòng tầng hai của Cố Mặc Trì.
Không thấy chìa khoá.
Tôi lên lầu ba.
Vẫn im re tiếng động.
Xem quái vật ở những tầng cũng dám ngoài buổi tối.
Vừa tiện cho hành động.
Lúc bước lên cầu thang tầng ba, nhíu mày, cảm thấy cơ thể chút biển đổi, nhưng ít.
Cho đến khi bước lên tầng bốn.
Tôi đã phát hiện sự khác thường.
Tôi lớn lên.
Từ một đứa bé năm sáu tuổi, trở thành một thiếu nữ mười tám mười chín.
Cô nhi viện cứ như ma thuật.
Càng lên cao, thân thể càng phát triển.
Tôi còn kịp kinh ngạc, đã lầu động tĩnh.
Một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Không lâu yên ắng.
Tôi nhanh chân chạy lên tầng bốn.
Chìa khoá vẫn như cũ thấy tung tích.
Chỉ còn mỗi tầng năm.
Nếu giờ lên, sẽ khó tìm cơ hội thứ hai khi phó bản kết thúc.
Có lẽ, cánh cửa trốn khỏi cô nhi viện ở tầng năm đã chơi tìm chìa khoá, mở .
Chỉ cần là thành công vượt ải.
Sau khi cân nhắc mọi mặt, quyết định tiếp tục lên.
13.
Để phát hiện, chân trần lên tầng năm.
So với những tầng , lầu rộng hơn nhiều.
Có một vài dấu vết lộn xộn, như thể một cuộc tẩu thoát hỗn loạn.
Tôi cầu nguyện đụng Cố Mặc Trì ở đây.
Rón rón rén bước tới một cua quẹo hành lang.
Quả thật phát hiện một cánh cửa phát sáng.
Cánh cửa rộng mở, vầng sáng đang mờ dần.
Đây là một cánh cửa giới hạn thời gian.
Có vẻ như thật sự đã chơi vượt ải.
Tôi đang nghĩ xem nên bước đó .
Thì ngay giây tiếp theo, cánh cửa lấp lánh hào quang của một cái xúc tu đen thui dữ tợn phá nát.
Đồng thời, một vật lành lạnh thân thiết chạm khẽ vành tai .
“Bé ngoan.”
14.
Tôi bế đến một gian phòng xa lạ.
Cố Mặc Trì nghiêm mặt đè xuống.
Như trừng phạt mà day cắn vành tai .
“Không sẽ mãi mãi ở bên ư?”
“Không lời gì hết.”
“Hư là phạt, biết ?”
“Thấy em còn nhỏ nên thương em, chứ ngốc.”
“Biết , chơi gian dối thân mến?”
Tối đó điên cuồng.
Tôi còn nghĩ, chắc chắn Cố Mặc Trì cố ý dẫn lên tầng năm.
Để biến thành lớn.
Còn thì dịp phô diễn hết dục vọng giam cầm play với .
Lúc trở lầu một.
Tôi phát hiện biến về con nít nữa.
Tôi cứ thế thành cô nhi trưởng thành duy nhất ở tầng một.
Viện trưởng vẫn cho phép hoạt động tự do ở lầu một, nhưng đầu cầu thang xuất hiện thêm mấy bảo mẫu, hết cách lên tầng.
Càng xa vời với lối khỏi phó bản.
“Bé ngoan, mãi mãi ở đây với .”
Anh vĩnh viễn kẹt trong phó bản với ảnh.
Phương Phương và Sâm Sâm thì cứ hiếu kỳ vây xem cơ thể trưởng thành của .
Hai nhóc cũng nhanh chóng phát hiện tâm sự.
Phương Phương hừ một tiếng: “Viện trưởng thương nhất, còn vui?”
Tôi thở dài: “Bên ngoài chị vẫn còn chuyện làm xong, thể ở đây mãi .”
Hôm nay là ngày cuối cùng của phó bản.
Nếu thoát , chắc chắn sẽ chết ở đây.
Phương Phương và Sâm Sâm liếc .
Đến tối, hai đứa nó lôi ngoài.
Tôi đùa: “Buổi tối mà dám dẫn chị ngoài, sợ viện trưởng giận hả?”
Phương Phương : “Viện trưởng lên lầu , lát nữa mới xuống cơ.”
Tôi hỏi: “Giờ đang ?”
Hai cô nhóc đều trả lời.
Cho đến khi tới nơi, lúc thấy cánh cửa phát sáng quen thuộc .
Tôi khiếp sợ.
Tầng một thế mà cũng cửa rời khỏi phó bản.
Còn mở khoá sẵn .
Tôi dám tin: “Phương Phương, Sâm Sâm, hai em làm hả?”
“Về , từ khi tới, viện trưởng giống như nữa, trong mắt chú mỗi thôi, ghét lắm!”
Phương Phương giả bộ phiền, nhưng hốc mắt đỏ lên.
“Tớ thấy nữa, mau , tớ trở thành em bé viện trưởng thích nhất!”
Sâm Sâm cũng nhỏ: “Cậu là bạn đầu tiên của tớ, tớ vui.”
Hai nhóc quái vật làm cảm động .
“Đi nhanh lên! Viện trưởng sắp về !”
Phương Phương giục .
Tôi nỡ: “Anh sẽ phạt hai đứa.”
Phương Phương: “Tớ nhát gan như , tớ là Phương Phương gan to bằng trời, tớ sợ!”
Sâm Sâm: “Tớ cũng sợ.”
Thời gian hạn, tạm biệt hai nhóc bước qua cánh cửa.
Tôi biết, trong khoảnh khắc rời .
Viện trưởng bước từ một góc tối.
Hai đứa nhóc kính sợ lui về từng bước, mặt hoang mang:
“Ngài viện trưởng ơi, chú mở cửa cho về, chú tiễn ạ?”
“Chú sợ hối hận.”
Người nọ bước đến cửa, đưa một bàn tay ngoài.
Bàn tay bên ngoài cánh cửa ngừng một sức mạnh nào đó phá huỷ, nhanh chóng mọc .
Cố Mặc Trì dường như biết đau, cứ để tay tàn phá mọc , mọc tàn phá…
“Như cũng , nếu em thấy áy náy, sẽ nhớ chú lâu hơn.”
Mấy giây , cổ tay cái gì đó nắm chặt.
Viện trưởng sửng sốt.
Trong mắt giấu ngạc nhiên.
Ngay lúc đó, bước từ cánh cửa, ôm chặt lấy .
“Ngủ chung lâu , còn tưởng em suy nghĩ của hả! Chú già gian xảo!”
Viện trưởng: “Khương… Tảo?”
“Kêu bằng vợ!”
“Vợ ơi.”
Anh úp mặt cổ , lưu luyến hít hà.
“Không sợ bắt em ở đây luôn ?”
“Em sợ nhé, em còn tìm cách đưa về nhà nữa kìa, chờ em!”
“Được.” Anh ôm thật lâu.
Còn bây giờ, thật sự .
“Hẹn gặp .”
Hai cô nhỏ đằng cũng vẫy tay chào .
Sâm Sâm: “Mấy ngày nay, cảm ơn , bạn của tớ.”
Phương Phương: “Cậu cũng quên bọn tớ!”
Tôi ôm mỗi đứa một cái.
Tôi cô nhi viện mắt, hành lang tối tăm đã lau chùi sạch sẽ, sàn nhà trải thảm bông, trong góc treo đầy bóng bay.
Trò chơi kinh dị máu me khủng bố.
Dường như vẫn còn một góc nhỏ ấm áp để ai thấy.
Lúc , viện trưởng hạ một nụ hôn nhẹ lên trán .
“Cô nhi viện lòng đất lúc nào cũng hoan nghênh em trở .”
“Còn nữa.”
“Phải nhớ .”
Sau khi trở về.
Trên vẫn còn vương vấn thở của Cố Mặc Trì.
Một phút khi phó bản đóng , vẫn quên để một trái dâu tây đỏ tươi cổ .
Tôi bực buồn .
Âm thanh điện tử vang lên.
“Chúc mừng chơi thành công vượt qua phó bản [Cô nhi viện lòng đất], phó bản kế tiếp [Bảy cô bé quàng khăn đỏ trong rừng sâu] một tuần khởi động, vui lòng chuẩn sẵn sàng ——”