Bảy Năm Hôn Nhân - Chương 3
11
Tôi bật công tắc , ánh đèn lập tức lan tỏa khắp căn hộ ba phòng ngủ vốn chìm trong bóng tối.
Đây căn biệt thự rộng lớn, lạnh lẽo ở ngoại ô.
Mà là nhà của .
Vì đã lâu ở, một lớp bụi mỏng phủ kín khắp nơi.
Tôi quá mệt, chỉ ngâm dòng nước nóng để thư giãn.
khi bước phòng tắm, mới nhận …
Trên kệ chỉ còn nửa chai sữa tắm và hai gói dầu gội nhỏ.
Không dầu xả, cũng chẳng sữa dưỡng thể.
Mọi thứ đơn giản đến mức trống trải.
cũng tạm dùng .
Tôi xé một gói dầu gội.
Ngay lập tức, mùi cam nhàn nhạt tỏa , thoáng chốc bao trùm cả gian.
Tôi sững một giây.
Lúc mới sực nhớ—
Hồi cấp ba, thích dùng các sản phẩm hương cam.
Vì bà nội thích mùi cam.
từ khi bà mất, còn ai mua cam cho nữa.
Thế nên, suốt một thời gian dài đó, phát cuồng với hương thơm .
Con vốn dĩ thể đồng cảm với chính trong quá khứ.
Cũng giống như bây giờ, hiểu tại ngày cố chấp gửi gắm tình cảm một mùi hương vô tri.
Có lẽ, loại dầu gội rẻ tiền 50 xu một gói quá nồng.
Ngửi lâu… thấy buồn nôn.
Bất chợt, nghĩ—
Cuộc sống, hình như thể cứ tạm bợ mà sống qua ngày.
Tôi dứt khoát gom hết đống chai lọ cũ kệ, ném thẳng thùng rác.
Sau đó, đặt hàng một bộ sản phẩm chăm sóc tóc mới mạng.
Hương dâu tây.
12
Bất ngờ, hộp thư của xuất hiện một email mới.
Đây là địa chỉ từng lập hồi cấp ba để hỗ trợ giáo viên nhập dữ liệu, đã bỏ quên nhiều năm.
Người gửi…
Thẩm Hân Dao.
Nội dung ngắn gọn, nhưng đầy ẩn ý:
[Tổng giám đốc Chu say khướt như một đứa trẻ, cứ bám lấy chịu buông.
Niệm Niệm, hôm nay đừng đợi nữa, ngủ sớm nhé.
Chúc ngủ ngon, yêu ! ❤️]
Ngày gửi: 21 tháng 5.
Một ngày buổi họp lớp.
Bên email một tệp video đính kèm.
Tôi mở lên.
Trong video, Chu Tẫn loạng choạng bước , “bịch” một tiếng, ngã gục xuống sàn.
Miệng lặp lặp cái tên quen thuộc:
“A Dao… A Dao…”
Máy rung, nhưng vẫn thấy rõ nụ Thẩm Hân Dao thấp thoáng trong bóng tối.
Cô nhẹ giọng trách móc, như đang dỗ dành một đứa trẻ:
“Tổng giám đốc Chu, đã bảo đừng uống nhiều mà . Bây giờ thì khó chịu đúng ?”
Vừa , cô đưa tay, nhẹ nhàng vuốt phẳng những nếp nhăn áo sơ mi của .
“Ngoan nào, . A Dao vẫn luôn ở bên đây.”
Thế nhưng, Chu Tẫn đột ngột ôm chặt lấy cô .
Giọng nghẹn ngào, xen lẫn men say:
“A Dao… Anh xin … Nếu ngày đấy bảo vệ em hơn, em đã bọn họ đưa …”
Thẩm Hân Dao khựng .
Bàn tay đặt lưng Chu Tẫn vô thức siết chặt.
—
Chưa dừng ở đó, Chu Tẫn đột ngột cập nhật trạng thái WeChat.
Lần đầu tiên một thời gian dài.
Không bất kỳ dòng chú thích nào.
Chỉ đơn giản đăng một bức ảnh hoàng hôn.
Trong ảnh, một đàn ông nghiêng, bóng lưng cao lớn.
Góc ảnh vô tình để lộ một bàn tay phụ nữ, trắng nõn, thon dài.
Trên ngón áp út, một viên kim cương lấp lánh ánh chiều tà.
Trùng hợp thay, tay Chu Tẫn cũng một chiếc nhẫn nam với thiết kế tương tự.
Dưới phần bình luận, chỉ những lời chúc phúc:
—
【Không ngờ phu nhân tổng giám đốc bàn tay thế ! là trời sinh một cặp!】
【Ngôn tình đời thực đây ! (P/S: Tổng giám đốc, thể cân nhắc tăng lương cho nhân viên ạ?】
【Chúc chị mãi mãi hạnh phúc! Quá đôi!】
【Người bảo hôn nhân bảy năm sẽ nhạt dần, mà hai vẫn ngọt ngào như thế . Gato thật sự!】
【@Trương Thư, thoát ế ? Tôi mai mối cho !】
—
Chu Tẫn đính chính.
Cũng chẳng phủ nhận.
Cứ thế để mọi ngầm hiểu rằng Thẩm Hân Dao chính là .
kỳ lạ thay, hôm nay buồn.
Cũng chẳng còn tức giận.
Chỉ cảm thấy nực đến mức thể nhịn .
Thì , yêu đương thực sự thể làm con mất trí.
Những vốn thông minh, mà để lộ sơ hở lộ liễu đến .
Tôi lặng im vài giây.
Sau đó, nhanh chóng chụp bộ màn hình, từ bài đăng của Chu Tẫn đến từng bình luận bên .
Rồi mở email.
Sao chép đoạn video mà Thẩm Hân Dao đã gửi.
13
Vừa soạn xong đơn ly hôn, điện thoại chợt reo lên.
Người gọi đến—Chu Tẫn.
Vừa bắt máy, giọng đầy bực tức của lập tức vang lên:
“Em đã biến mất mấy ngày nay ? Dư Niệm, giận dỗi cũng giới hạn.”
Chỉ vài giây , giọng điệu dần dịu , mang theo chút mềm mỏng quen thuộc: “Mẹ bảo tối nay về nhà ăn cơm. Em đang ở ? Anh qua đón.”
Tôi khẽ nghiêng đầu, về phía bàn ăn.
Trên đó, đơn ly hôn ký xong, dấu mực vẫn kịp khô.
Giọng bình tĩnh, chút dao động:
“Chu Tẫn, chúng ly hôn .”
Sau câu của , đầu dây bên đột nhiên rơi tĩnh lặng tuyệt đối.
Cả hai đều thể rõ từng nhịp thở của đối phương.
Tôi khẽ nhíu mày, lên tiếng:
“… Chu Tẫn?”
Giống như lúc mới hồn.
“Em cái gì? Ly hôn? Em nghiêm túc ?”
Hai chữ “ly hôn”, lần còn phản ứng dữ dội như vài năm .
Bây giờ, đã Thẩm Hân Dao bên cạnh, lẽ cũng đang tìm cách đá một cách hợp lý nhất.
Tôi nhàn nhạt trả lời:
“Ừ.”
Giọng trầm xuống:
“Vì Thẩm Hân Dao? Em đang ghen ?”
Rồi nhạt, mang theo chút khinh thường:
“Dư Niệm, lẽ em ý thức tình hình hiện tại của . Em ba mươi tuổi , kinh nghiệm làm việc, ngoài công ty nào nhận em ? Hơn nữa, em còn lâu là chóng mặt, buồn nôn, đến công việc phục vụ cũng làm nổi. Nếu em định tái hôn…”
Anh khẽ , giọng điệu chứa đầy châm biếm:
“Tuổi đã lớn, nhan sắc cũng còn như , từng sảy thai hai lần. Ngoài , em nghĩ còn ai em?”
Tôi lời mỉa mai của chọc giận.
Chỉ nhẹ nhàng đáp :
“Ly hôn xong, sống thế nào liên quan đến . Anh chỉ cần ký đơn, đợi hết thời gian hòa giải, là thể công khai bên Thẩm Hân Dao mà cần giấu giếm nữa.”
Bên , tiếng thở nặng nề vang lên.
Chu Tẫn siết chặt điện thoại, từng đường gân xanh trán nổi lên.
câu trả lời của dứt khoát đến bất ngờ:
“Được thôi.”
Rồi, chút chần chừ, tiếp:
“… đừng mong lấy của một xu nào.”
Tôi khẽ mỉm .
Không chần chừ, xé nát tờ đơn ly hôn bàn.
Tiếng giấy xé rách vang lên, kéo theo một thở dài nhàn nhạt.
Giọng vẫn bình thản như cũ:
“Chu Tẫn, ban đầu vốn… Không định làm cho mọi chuyện khó coi như thế .”
14
Khi Giang Hạc Thu nhận cuộc gọi của , giọng thoáng ngạc nhiên:
“Cá con, ngờ em nghĩ thông suốt nhanh đến thế.”
Tôi vòng vo, hỏi thẳng:
“Đàn , nếu chồng ngoại tình nhiều lần trong hôn nhân, thậm chí còn dùng bạo lực khiến vợ sảy thai, thì khi ly hôn em thể giành bao nhiêu tài sản?”
Giọng đột nhiên trầm xuống:
“Hắn đánh em?”
Tôi khẽ cau mày.
Cảm giác như giọng điệu của Giang Hạc Thu chút .
“… Là chuyện của năm năm .”
Anh lạnh lùng đáp:
“Nếu giám định thương tích, thể khiến tay trắng.”
Tôi suy nghĩ một chút, hỏi:
“Giấy chứng nhận từ bệnh viện tính ?”
“Được. Mai em rảnh ? Gặp chuyện trực tiếp. Anh qua đón em.”
Cúp máy, Giang Hạc Thu day nhẹ sống mũi, tiện tay ném cây bút thép bẻ gãy lên bàn.
Ánh mắt lạnh lẽo.
Chu gia.
Chu Tẫn.
Anh gõ nhẹ lên mặt bàn, đó nhấn nút gọi nội bộ:
“Bảo trợ lý Dương điều tra giúp một .”
—
Tôi đặt xấp tài liệu lên bàn, đẩy về phía Giang Hạc Thu.
“Đây là chứng nhận từ bệnh viện, kèm theo cả bằng chứng ngoại tình của Chu Tẫn trong thời gian hôn nhân.”
xem ngay.
Chỉ chằm chằm, giọng đầy nghiêm túc:
“Hắn từng tay với em ?”
Tôi thoáng sững , thành thật đáp:
“Lần cãi , đẩy em ngã… mất đứa bé.”
Dừng một chút, bỗng thấy do dự:
“… Như tính là bạo hành gia đình ?”
“Có.”
Giọng chắc nịch, chút do dự.
Sau khi xác nhận vụ kiện thể thắng, thở phào nhẹ nhõm.
Cầm ly cà phê bàn, nhấp một ngụm.
ngay khi hương vị quen thuộc chạm đầu lưỡi, bỗng khựng .
Cà phê Americano pha sữa.
Mùi vị yêu thích thời đại học.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, ngờ Giang Hạc Thu vẫn còn nhớ.
Thấy bỗng dưng thất thần, nheo mắt:
“Sao ? Không hợp khẩu vị ?”
Tôi hồn, nhẹ:
“Không, ngon lắm. Chỉ là ngờ vẫn nhớ em thích loại .”
Anh hừ một tiếng, giọng mang theo chút trêu chọc:
“Trong đám học trò của thầy Phó, chỉ em khẩu vị kỳ lạ nhất. Không uống Latte, mà cứ khăng khăng cho sữa Americano.”
Dừng một chút, liếc , giọng điệu đầy ẩn ý:
“Chọn đàn ông cũng kỳ quặc kém.”
Không khí bỗng trở nên vi diệu.
Sợ tiếp tục cà khịa, vội vàng cúi đầu uống cà phê.
Vô thức ngoài cửa sổ, ánh mắt chạm một chú mèo Garfield màu vàng đang ngủ bên khóm hoa.
Có lẽ cảm nhận đang , nó hé mắt, lười biếng liếc sang một cái.
Rõ ràng là :
“Nhìn gì mà ?”~_~
Biểu cảm đáng yêu đó khiến bật .
“Nhìn gì mà vui thế?”
Giang Hạc Thu cũng theo, thấy con mèo nhỏ, bỗng nhướn mày:
“Xem em duyên với mèo nhỉ. Vì em là cá, còn nó là mèo ?”
Vừa xong, chính cũng thấy buồn .
Khóe môi cong lên, đôi mắt đào hoa híp thành hình lưỡi liềm.
“Cá con, cẩn thận đấy. Đừng để ngày mèo ăn mất.”
Trong góc khuất ai thấy, lén đảo mắt một vòng.
Anh là chim đấy, thấy sợ mèo nhỉ?
dám .
Lỡ mà tức lên giúp kiện nữa thì ?