Bí Mật Của Anh Ấy - Chương 3
13
Chỉ cần… ly hôn…
Tô Trì, rốt cuộc sợ chia ly, bỏ rơi…
Hay là sợ mất ?
Cả buổi sáng, trong đầu cứ văng vẳng câu cố chấp của .
Lặp lặp , chiếm cứ bộ lý trí của .
“Giang tổng! Giang tổng! Cô còn ý kiến gì về việc chuyển thể phim truyền hình Mộng Vỡ ?”
Trợ lý gọi mấy lần, kéo khỏi dòng suy nghĩ.
Ánh mắt rơi bài thuyết trình PPT đang chiếu ngay giữa phòng họp.
Chuyển thể phim truyền hình Mộng Vỡ.
Đây là một dự án quan trọng của công ty gần đây.
Vốn dĩ, ngành công nghiệp điện ảnh chỉ là một nhánh nhỏ mấy quan trọng của tập đoàn Giang thị.
vài ngày , vụ việc con của một nhân viên cấp cao trong công ty bắt nạt bạn học ở trường học phanh phui.
Con dạy dỗ, là ở cha mẹ.
Một công ty danh tiếng thuê những con cái như ?
Trong chốc lát, mạng xã hội dậy sóng, danh tiếng công ty tụt dốc phanh.
Ngoài việc sa thải nhân viên đó, chúng còn tìm cách khôi phục hình ảnh.
Vì thế, công ty quyết định sản xuất một bộ phim truyền hình phản đối bạo lực học đường.
Bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết nổi tiếng Mộng Vỡ của tác giả Giang Tri Ngữ.
Đây là dự án quan trọng nhất của công ty trong thời gian gần đây.
Lẽ , nên bất kỳ phản đối nào.
… ánh mắt dừng ở cột tên tác giả: Giang Tri Ngữ.
Quá Kiến, chính là Giang Tri Ngữ.
“Mộng Vỡ giao cho công ty tự sản xuất, ý kiến.”
“ một yêu cầu.”
Tác giả của bộ truyện, Giang Tri Ngữ, đến muộn hẳn nửa tiếng trong cuộc họp thảo luận hợp tác.
Vừa xuống, cô đã thẳng thắn đưa yêu cầu của .
“Âm nhạc của bộ phim , đã tìm ca sĩ hợp tác .”
“Khoản , các can thiệp.”
Nghe , trợ lý lịch sự hỏi:
“Chuyện cũng gì khó khăn.”
“ vẫn hỏi xem cô hợp tác với ai?”
“Dù thì bộ phim liên quan đến nhiều dư luận, chúng kiểm soát cẩn thận.”
Giang Tri Ngữ nghịch bộ móng tay mới làm, lười biếng liếc một cái, chậm rãi :
“Tô Trì.”
14
“Anh đã đồng ý với .”
Giang Tri Ngữ ngẩng đầu lên, nửa nửa .
Dù , ai mà biết và Tô Trì là vợ chồng, hơn nữa chuyện xảy trong buổi vũ hội hôm qua cũng mới qua .
Trong khoảnh khắc, ít ánh mắt tò mò, thích hóng chuyện đều âm thầm đổ dồn về phía .
Tô Trì là ghét nhất những chuyện rắc rối.
Ngay cả chuyện của chính , cũng hờ hững, chẳng mấy bận tâm.
Vậy mà bây giờ tay giúp đỡ Giang Tri Ngữ, quan hệ giữa họ chẳng cần cũng hiểu.
Chỉ trong chớp mắt, chút giằng co cuối cùng trong lòng cũng tiêu tan.
Tôi thản nhiên , đẩy bản hợp đồng về phía Giang Tri Ngữ.
“Cô tự tìm thì quá .”
“Tiết kiệm tiền bạc, đỡ phiền phức, ký .”
Giang Tri Ngữ thoáng sững sờ, như thể ngờ phản ứng bình tĩnh như .
Cô dường như mất hứng thú trong phút chốc, đưa tay ký hợp đồng.
Đợi đến khi mọi trong phòng họp giải tán, cô vẫn chịu bỏ cuộc, lên tiếng lần nữa.
“Khi nào cô ly hôn với Tô Trì?”
“Chiếm giữ bao nhiêu năm , cũng nên trả cho chứ?”
Giọng điệu hùng hổ như thể mới là kẻ phá hoại tình cảm của họ.
năm đó, rõ ràng chính cô là vứt bỏ Tô Trì để nước ngoài.
Hơn nữa, Tô Trì là con , đồ vật.
Làm thể chiếm giữ là chiếm giữ ?
quá hiểu tính tình Giang Tri Ngữ, từ nhỏ đến lớn, cô thích nhất là gây chuyện.
Một khi chọc giận cô , cảm xúc của cô sẽ ngày một dâng cao, đến cuối cùng nhất định kéo cả cha mẹ cuộc, khiến thảm bại mới chịu dừng .
Vì , hạ mắt xuống, tiếp lời cô .
Bình tĩnh : “Giấy thỏa thuận ly hôn đã đưa cho Tô Trì .”
“Bao giờ ký, sẽ ly hôn.”
15
Giang Tri Ngữ như đấm bông, mất hứng bỏ .
Tôi điều chỉnh suy nghĩ, tiếp tục vùi đầu công việc.
Tôi ghét để cảm xúc của ảnh hưởng, công việc và học tập luôn là nơi trú ẩn nhất của .
Suốt mấy ngày liền, làm việc ngừng nghỉ, thậm chí còn ngủ trong phòng nghỉ của công ty.
Tô Trì khác hẳn bình thường, ngày nào cũng nhắn tin WeChat cho , mấy chuyện linh tinh, còn hỏi khi nào về nhà.
Chẳng giống tác phong của chút nào.
Tôi hiểu đang làm gì, cũng chẳng phí công suy nghĩ.
Chỉ một lòng chuyên tâm công việc.
Nghĩ rằng thời gian trôi qua, Tô Trì cũng sẽ chấp nhận sự thật về cuộc ly hôn, phản ứng vài ngày sẽ thôi.
Dù , cũng yêu .
ngờ, về nhà, đích thân đến tìm.
Vài ngày gặp, trông vẻ mệt mỏi.
khoảnh khắc thấy , đôi mắt bỗng sáng lên.
“Anh đến đón em tan làm, ba mẹ bảo về nhà ăn cơm.”
Thảo nào.
Trước đây hao hết tâm tư, bỏ mười triệu để kết hôn với Tô Trì, điều kiện trao đổi là đến tận bây giờ vẫn làm việc cho cha mẹ.
Bây giờ nhắc đến ly hôn, biết họ định làm loạn thế nào nữa.
Nghĩ đến đây, cãi lời Tô Trì, thu dọn đồ đạc đơn giản ngoan ngoãn lên xe .
Nếu như… biết chuyện gì sẽ xảy xe.
Thì đánh chết , cũng sẽ bước lên chiếc xe .
16
Vừa lên xe, Tô Trì đưa cho một túi giấy nóng hổi, tỏa hương thơm ngào ngạt.
“Tiệm bánh su kem mà em thích nhất.”
“Vừa mới mua đấy.”
Tôi nhận lấy, hương thơm lập tức xộc mũi, vị ngọt len lỏi đầu lưỡi, tràn khắp khoang miệng.
Tôi chợt nhớ , khi mới kết hôn, Tô Trì cũng luôn đúng giờ đón tan làm.
Anh từng chạy xa, xếp hàng dài chỉ để mua đồ ngọt cho .
gương mặt lúc nào cũng hờ hững, ít , như thể chỉ đang thành một nhiệm vụ.
Nhìn mà lòng cứ nghẹn , cuối cùng dứt khoát bảo đừng làm mấy chuyện nữa.
Lâu dần, quan hệ giữa chúng càng lúc càng xa cách.
Bỗng nhiên, nhận rằng lẽ giữa và Tô Trì thật sự tình cảm.
chúng quá giống , giỏi biểu đạt. Tôi hiểu suy nghĩ của , mà cũng chẳng chủ động .
Chúng , vốn dĩ hợp .
Trong khoang xe yên tĩnh, cơn gió đêm lùa , kéo theo những suy nghĩ rối ren trong lòng .
Chúng chậm rãi trôi giữa dòng xe cộ về đêm, trông chẳng khác gì một đôi vợ chồng bình thường.
Tô Trì hiếm khi mở lời .
“Gần đây công việc bận lắm ?”
“Chuyện xảy ở công ty em, giải quyết thỏa ?”
Giọng điệu vẫn bình thản, thần sắc cũng chẳng gì khác lạ.
chỉ cần nhắc đến công ty, thể nghĩ đến Giang Tri Ngữ.
Còn chuyện và cô hợp tác riêng lưng .
Xưa nay từng hỏi han về công việc của , lần phá lệ, là vì Giang Tri Ngữ ?
Là sợ dự án của họ thể tiến hành thuận lợi ư?
Cảm xúc vốn đang cố gắng kìm nén, đột nhiên ai đó mạnh tay giật bung, cơn tức giận âm ỉ lập tức bùng lên.
Tôi ném nửa cái bánh su kem còn túi giấy, động tác khá mạnh khiến Tô Trì nhịn mà đầu một cái.
Tôi lạnh lùng : “Rất bận.”
“Thế nên mau ký đơn ly hôn .”
“Đừng lãng phí thời gian của , cũng đừng…”
Đừng để bạch nguyệt quang của cứ ba lần bảy lượt đến gây phiền phức cho .
Chỉ là, nửa câu còn kịp thốt , xe đột ngột phanh gấp.
Lúc mới phát hiện xe đã ga- nhà .
Anh biết đã bấm nút nào, cửa ga- chầm chậm khép , bóng tối phủ trùm.
Tôi hoảng hốt tháo dây an , trốn chạy.
đã muộn.
Cánh tay siết chặt, lập tức đè xuống ghế.
Ánh mắt giao , ngọn đèn lờ mờ, trong mắt ánh lên vô vàn sự giằng xé.
Hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng:
“Anh chuyện với em.”
“Đã từ lâu .”
“ em về nhà.”
Anh yếu ớt thốt : “Anh tìm thấy em.”
17
Trái tim đột ngột khựng .
Bởi vì, dường như đây là lần đầu tiên chúng thẳng thắn đối mặt và trò chuyện một cách nghiêm túc.
Tôi sững sờ , từng chữ từng câu bật từ đôi môi .
“Anh là lạnh nhạt với mọi thứ.”
“Không thích em, mà là vì…”
Môi mấp máy, hàng mày khẽ nhíu , ánh lên chút đau đớn: “Vì quá khứ của .”
“Anh vẫn nghĩ rằng chúng sống chung khá .”
“ ngờ rằng, sự lạnh lùng của khiến em hiểu lầm, tưởng rằng…”
Anh , thẳng thắn :
“Tưởng rằng thích em.”
“Không .” Anh : “Anh thích em.”
“Chỉ là biết cách chung sống thế nào.”
Lời dứt, đầu óc trống rỗng.
Tôi ngờ, tỏ tình với .
Đã chờ đợi ngày lâu , nhưng đến khi thực sự xảy , thấy bình tĩnh lạ thường.
Giống như những gì Tô Trì , thích .
Chỉ là cách chúng chung sống đúng.
Một cố chấp níu giữ một cuộc hôn nhân theo lối mòn.
Một thì vùng vẫy đến mức thể thở nổi.
Vậy, điều nghĩa là… chúng thật sự hợp ?
Con đôi khi rơi bế tắc, thoát chuyện dễ dàng.
Giống như lúc , đã cố chấp tin rằng chúng hợp .
Không cần lý do, cũng chẳng quan tâm nguyên nhân.
Chỉ chia tay.
Tôi khẽ nhếch môi, tránh ánh mắt .
“Có lẽ , nhưng mệt .”
“Không thấy cứ thay đổi mãi nữa, chỉ ly hôn.”
“Thế nhé, ly hôn .”