Bội Ước - Chương 3
10
Sau đêm đó, liền giấu rung động trong lòng, còn ỷ thân phận mà trêu đùa quá phận.
Chốn Trường An, năm tháng dần trôi như dòng nước xiết.
Lão hoàng đế băng hà, thái tử đăng cơ.
Trong triều, đám hoạn quan cấu kết với Bắc Nha cấm quân, vẫn là phe cánh của Cảnh Vương.
Tân đế ý lôi kéo và kiềm chế thế lực của phụ thân , một đạo thánh chỉ hạ xuống, điểm danh chỉ định tỷ tỷ tiến cung.
“ tỷ tỷ thích hoàng đế, vì tỷ thể gả cho Cảnh Vương?” Ta như đây nài nỉ phụ thân.
“Hắn là hoàng đế đương triều, há còn là bạn chơi thuở thiếu thời của các con? Nực !”
Nghi trượng trong cung đến đón tỷ tỷ.
Tỷ vận bộ váy trắng tinh, thần sắc bi thương mà tê dại, lúc lên kiệu liền quỳ dập đầu ba cái mặt phụ mẫu.
Ta nhớ ngày còn bé lần đầu cung gặp thái tử và Cảnh Vương, tỷ cũng mặc một thân váy trắng như . khi đó, tỷ luôn rạng rỡ, mắt cong như vầng trăng.
Hoàng đế sắc phong tỷ tỷ làm Chiêu Nghi nương nương, an trí tại Trường Lạc Điện.
Ta chỉ biết, từ nay Khám phủ thêm một con tin trong cung.
Phụ thân càng vững chãi triều đình.
Nói cái gì mà “Trường Lạc”, chẳng qua chỉ là lấy tự do và hạnh phúc của tỷ tỷ đổi lấy mà thôi.
Tân đế quả thực tín nhiệm nhà , hạ chỉ triệu Dự An cung làm thị vệ bên cạnh .
Chức vị thì , nhưng tức đến mức đập vỡ mấy chiếc chén: “Cướp tỷ tỷ của , giờ cướp luôn thị vệ của .”
Mẫu thân rõ mọi chuyện: “Dự An cung mới cơ hội thoát khỏi thân phận nô tài, còn thể cưới một cô nương tử tế. Tôn ti khác biệt, con biết rõ thể…”
Từng lời, từng chữ như đâm tim .
“Vậy sẽ chờ đến khi trở thành bà cô già, cả đời lấy chồng!”
“Hồ nháo!”
bất mãn thì ích gì?
Thánh chỉ của hoàng đế là thông báo, chứ nào hỏi qua ý chúng .
Phụ thân lưng lặng lẽ tìm Dự An: “Bao năm qua giữ ngươi ở phủ, Trúc Ý thích ngươi, cũng coi như mắt nhắm mắt mở. Vào cung, đối với ngươi với Khám phủ đều là lựa chọn nhất… Ngươi chớ làm hại nó.”
“Lão gia và tiểu thư đại ân với Dự An, nô tài tuyệt đối cản trở tiền đồ của và tiểu thư, ngày mai nô tài sẽ rời .”
Ta lén nấp tường lén, co ro nấc từng hồi:
“Chậc, chẳng qua chỉ là một kẻ nô tài mà thôi! Ta còn nỡ, mà dứt khoát như !”
Đêm đó, Dự An gõ cửa sổ phòng : “Nô tài mua táo mật mà tiểu thư thích nhất đây.”
Ta mắt sưng húp vì , chẳng : “Ngươi , cung tìm một tiền đồ , mua mật táo cho nương tử tương lai của ngươi ăn.”
“Sẽ . Cả đời , Dự An chỉ mua mật táo cho một tiểu thư.”
Khi đến mơ hồ, chẳng hàm ý trong lời của .
11
Dự An cung làm thị vệ cho cẩu hoàng đế.
Tiểu nô tài của thông minh như , chỉ trong vòng một năm rưỡi đã phong làm một trong mười hai tướng quân Nam Nha, nắm giữ thị vệ nội hoàng thành.
Hắn tuân theo lời phụ thân, từng Khám phủ lấy một lần.
Ta nhớ .
Lại một mùa đông nữa đến, trong cung tổ chức gia yến.
12
Ta dặn Nguyệt Đào mang đến áo choàng mới may cùng váy gấm mây.
“Tiểu thư hôm nay thật xinh , cách ăn vận hẳn đã tốn ít công sức.”
“Hừ, vì gặp kẻ vô lương tâm đó .”
Trước tiên, đến Trường Lạc Cung tìm tỷ tỷ, trò chuyện dăm ba câu chuyện trong nhà.
Một nha tiến truyền lời, đã an bài thỏa.
Tỷ tỷ khoác tay dẫn đến tẩm điện bên cạnh: “Muội xem, gọi ai đến đây . Ta ngoài , hai cứ từ từ mà trò chuyện.”
Hắn mặc bạch bào giáp bạc, đang quỳ một gối bên lò sưởi, thêm than lò ấm.
Khoảng cách giữa và vẫn còn một đoạn, siết chặt tay áo: “Chuyện hầu hạ cứ giao cho hạ nhân, ngươi cần làm nữa.”
Ánh mắt thoáng qua vẻ bối rối và bất an, hệt như một con mèo nhỏ sợ chủ nhân vứt bỏ: “Dự An vĩnh viễn xem bản thân là nô tài của tiểu thư.”
Ta xuống giường La Hán, tự nhiên tiếp lấy áo choàng của .
“Bây giờ gặp ngươi một lần thật dễ. Ngươi ở trong cung ?”
“Chuyện gì cũng thuận lợi. mà tiểu thư, ăn uống , gầy nhiều ?”
Hắn , từ khay trái cây chọn lấy một quả quýt, lột sạch vỏ đưa qua.
Ta hé miệng, hiệu đút cho.
Nước quýt ngọt thanh lan tràn trong miệng, thuận thế cắn nhẹ đầu ngón tay .
Hắn giật nhẹ ngón tay, vành tai thoáng chốc đỏ bừng.
“Ơ, tai ngươi đỏ thế? Xấu hổ ?”
Ta , cố tình thẳng mặt .
Qua song cửa thẳng tắp, chợt thấy nơi hành lang quanh co bên ngoài đình viện, một nam một nữ đang thân mật ôm .
Ta chỉ tay cho Dự An xem: “Xem kìa, kẻ đang vụng trộm tư tình đấy.”
… bóng dáng hai đó trông quen mắt như ?
Ta nheo mắt kỹ, lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Chuyện lớn ,
Người trong đình viện chính là tỷ tỷ và Cảnh Vương!
Thấy Dự An vẫn bình thản như thường, túm lấy tay áo , gặng hỏi: “Chuyện từ bao giờ? Không sợ hoàng đế phát hiện rơi đầu ?”
“Tiểu thư yên tâm, bên ngoài đều là binh lính của nô tài. Hôm nay Chiêu Nghi nương nương cố ý để tiểu thư thấy, hẳn là giấu giếm . Có lẽ nương nương vẫn nghĩ nên với thế nào thôi.”
Phải , nên thế nào đây?
Phi tần tư thông, chính là trọng tội tru di cửu tộc.
Hành lang uốn lượn sâu hun hút, đèn lồng cung đình lặng im, chứng kiến bao nhiêu chuyện hoang đường…
13
Đến giờ, bá quan văn võ cùng gia quyến theo thứ bậc lần lượt lên xe ngựa rời cung.
“Nô tài và vệ binh sẽ hộ tống đoàn xe.” Trước khi lên xe, Dự An gọi , “Tiểu thư, chiếc áo choàng tuy nhưng đủ ấm. Đêm đông lạnh lẽo, khoác tạm áo của nô tài .”
Ta – kẻ vì cái mà đang lạnh run, thoáng đỏ mặt.
Hắn cởi áo choàng , khoác lên vai .
Làn gió lạnh lập tức chặn bên ngoài.
Xe ngựa lắc lư nhịp nhàng, nhắm mắt lơ mơ ngủ gật.
Đột nhiên, thân xe chấn động dữ dội, ngay đó, tiếng binh khí va chạm vang lên trong màn đêm.
“Không , thích khách!”
Một tiếng hô vang phá tan sự tĩnh lặng.
Ta vén rèm cửa sổ, liếc ngoài.
Dự An từ xa phi thân đến gần xe ngựa của , kiếm trong tay sắc bén như bạch xà thè lưỡi, “phập”, “phập”, lồng ngực thích khách nở rộ máu đỏ. Đột nhiên, một kẻ liều mạng dùng tay trần chộp lấy lưỡi kiếm của . Nhìn thấy thích khách khác đang lao đến, liền rút tử kiếm giấu trong thân kiếm, hàn quang lóe lên, đầu rơi xuống.
Không khí nồng nặc mùi máu tanh.
Một bàn tay thon dài như ngọc vén rèm xe.
Hắn nửa thò .
Trong lòng vui vẻ: Ô? Cuối cùng cũng biết quan tâm ?
Nhìn tư thế, rõ ràng là xoa đầu .
tay giơ lên đã khựng , do dự một chút rụt về:
“Tay nô tài dính máu, bẩn.”
“Tiểu thư kinh sợ ?”
Hoàng đế như thể đánh mà đến, chậm rãi xuất hiện.
“Dự An, thích khách cách tiểu thư nhà ngươi những năm chiếc kiệu đấy, ngươi mà bỏ mặc cả Hộ Bộ Thượng thư ?”
“Thần biết tội!” Dự An quỳ xuống.
Một tầng mồ hôi lạnh thấm lưng .
Hoàng đế quét mắt qua và Dự An, như thể phát hiện điều gì thú vị:
“Ồ? Ngươi thích tiểu thư nhà ngươi?”
Câu hỏi mang hình thức nghi vấn, nhưng giọng điệu chắc chắn vô cùng.
Trong lòng trầm xuống.
“Nếu cưới tiểu thư nhà ngươi, cũng một thân phận xứng đáng mới . Trùng hợp thay, trẫm đang tìm tiếp nhận chức ‘Tổng lĩnh Nam Nha Thập Nhị Vệ’, lão tướng quân tiền nhiệm cũng chức quá lâu .” Hoàng đế ý vị sâu xa vỗ vỗ vai Dự An, “Trẫm tính , là giúp ngươi toại nguyện ?”
Đáng thương thay, trái tim siết chặt lần nữa.
“Thần kinh hãi! Không dám vọng tưởng chức vị Thượng tướng quân.”
“Đêm nay hộ vệ chu , để thích khách trà trộn , thần nguyện lãnh phạt.”
“Đáng phạt. Đã làm tướng quân, lo đại cục, trẫm phạt ngươi chắc?”
“Thần tạ hoàng thượng!”
Hoàng đế sang : “Trúc Ý , vì mà phạt, một bên , đau lòng ?”
Hai chữ “Trúc Ý ” khiến lạnh cả sống lưng, lập tức sờ lên cổ , đầu vẫn còn đó.
Dự An chịu hình. Hắn suốt quá trình hừ một tiếng, nhưng đau đến tận tim, tưởng như chính roi quất đến thịt nát xương tan.
“Ngươi đắc tội bên Hình Bộ ? Sao xuống tay nặng như ?” Ta đỡ về.
“Thăng chức quá nhanh, khó tránh khỏi đố kỵ.” Hắn giọng yếu đến thế mà vẫn tâm trạng đùa giỡn.
“Làm lỡ giờ về của tiểu thư .” Giọng đầy áy náy.
Làm lỡ ?
Được gặp ngươi thêm một lát, đó là chuyện nhất đời !
Dự An dẫn đến tiểu trạch ở Tuyên Dương phường – nơi hoàng đế ban cho . Trước khi cửa, dặn dò thị vệ: “Đây là tiểu thư của , nàng đến cần bẩm báo, cứ cho thẳng.”
Ta như thấy một con cún nhỏ kiêu hãnh vẫy đuôi mặt chủ nhân.
“Vậy hiểu là, ngươi đang mời thường xuyên ghé thăm?”
Ngươi trả lời, coi như ngầm đồng ý nhé.
14
Dự An sấp giường, cẩn thận lột bỏ lớp áo dính máu và da thịt lưng . Bờ vai đẽ chằng chịt vết roi xanh tím, chỗ nặng còn rỉ máu.
“Tiểu thư đừng , nô tài giờ xí lắm.”
“Không thì bôi thuốc? Hức, đau lòng chết mất. Ngốc tử, cứu ? Bên còn nhiều thị vệ lắm mà.”
“Cho dù hoàng đế mặt, cũng sẽ bảo vệ tiểu thư tiên.”
Ta lau nước mắt, run run bôi thuốc.
Da thịt mịn màng, dáng gầy rắn rỏi, đường sống lưng khắc sâu ngay mắt…
Ta thất thần, tay quá sức.
“A, đau!”
“Lúc chịu roi kêu, giờ đau?”
Có lẽ đau quá khiến con dễ nhiều, Dự An cũng ngoại lệ:
“Ta sợ tiểu thư và lão gia vui, vẫn luôn dám về phủ. Sinh nhật năm ngoái, chuẩn quà cho tiểu thư, nhưng mãi dám đưa đến. Tiểu thư xem, vẫn còn đặt trong tủ kìa.”
Một hộp gỗ tử đàn lớn khảm vàng.
Ta mở , bên trong một cây trâm ngọc khắc hình đốt trúc, một cây trâm bạc cài bốn con bướm chập chờn, một bộ váy lụa thêu lá phong đỏ, cùng một tờ khế đất.
“Ha ha, Dự An, đây giống quà sinh nhật, mà giống lễ vật cầu thân hơn!”
Hắn úp mặt gối, giọng buồn bực: “Tiểu thư đừng đùa, tiểu thư gả cho quyền cao chức trọng, sính lễ nhất định là thập lý hồng trang long trọng.”
Ta biết ngay là lọt lời .
“Ngươi quên ? Hoàng thượng bảo ngươi làm Tổng lĩnh Nam Nha Thập Nhị Vệ, là thể đến cầu thân…”
“Tiểu thư tin ?”
“Lời hoàng thượng, tin?”
“Với tính đa nghi của hoàng thượng, thể để Khảm phủ nắm binh quyền? Theo suy đoán, chỉ mượn cớ, để thay thế vị thượng tướng quân lập trường rõ ràng. Điều cần, chẳng qua là một con cờ dễ khống chế mà thôi.”
Hèn chi thích khách thể lọt lưới Thiên Ngưu Vệ,
Tên cẩu hoàng đế , tự biên tự diễn một vở kịch !
—
Giờ giới nghiêm, về .
Chăn đệm trong phòng lạnh lẽo. Ta leo lên giường, nhét tay ống tay áo .
“Không rút , để sưởi một lát.”
Hắn nắm chặt tay .
Dự An, trong giấc mơ của ngươi, chắc chắn .