Cảm Nhận Tương Thông - Chương 3
7
Theo dự báo thiên văn:
“Đêm ngày 25 tháng 10, dãy núi Tiểu Thu sẽ đón trận mưa băng Orion lớn nhất trong nhiều năm qua. Đây là hiện tượng hiếm , vô cùng đáng mong chờ.”
Ngày hôm đó đúng thứ Bảy.
Tôi và Giang Cảnh lập tức tăng tốc hành động, rốt cuộc cũng giành vé tàu cao tốc và chỗ thuê lều trại phút chót.
Khu du lịch dãy núi Tiểu Thu đúng là biết cách kiếm tiền.
Họ đã dựng sẵn lều trại ở đỉnh núi nơi lý tưởng nhất để ngắm băng, đó tính phí khá đắt đỏ. dù thì cũng còn hơn lăn lóc ngoài trời trong gió lạnh.
Một chiếc lều đã bao gồm đầy đủ chi phí ăn ở, so với việc ngủ giữa trời mà ngắm mưa băng thì vẫn thoải mái hơn nhiều.
Giang Cảnh quầy nhận hai túi ngủ, :
“Đêm nay chịu khó sát một chút nhé.”
Tôi thờ ơ đáp:
“Không . Trước đây còn nhỏ, chúng cũng từng ngủ chung mà.”
Hắn khựng một chút, nhưng gì thêm.
Trước khi lều, Giang Cảnh cúi sắp xếp hành lý.
Còn quan sát xung quanh, những nhóm đam mê thiên văn đang tất bật chỉnh sửa thiết quan sát.
Không hiểu , trong lòng bỗng chút trống trải khó tả.
Chuyến lần của và Giang Cảnh đúng nghĩa là kiểu “ bệnh thì vái tứ phương”.
Nghe thì vẻ ngớ ngẩn khi trông chờ một trận mưa băng để xóa bỏ kết nối kỳ quái giữa hai đứa.
xét cho cùng, chuyện cảm nhận cơ thể, ngửi mùi, thấy giọng còn thể xảy , thì còn gì là thể nữa ?!
Tối nay, và Giang Cảnh đến đây để ước nguyện.
Nếu nó thực sự hiệu quả—
Thì từ đêm nay, sự kết nối sẽ biến mất.
Nghĩ đến điều đó, trong lòng bỗng chút luyến tiếc mơ hồ.
Tôi lơ đãng vỗ nhẹ lên cánh tay một cái.
Giang Cảnh thò đầu khỏi lều, tóc rối xù, mắt còn buồn ngủ:
“Làm gì ?”
Tôi :
“Không gì, chỉ gọi thôi.”
Hắn với vẻ mặt bất lực, chậm rãi :
“Ăn nhiều Lưu Lưu Mai .”
“…”
Bữa tối nhân viên khu du lịch phát tận lều.
Ngoài đồ ăn chính, họ còn tặng kèm cả trái cây và món tráng miệng.
Ăn no căng bụng xong, dài trong lều, tám chuyện với Giang Cảnh.
“Lỡ tối nay thấy băng thì ?”
Hắn cúi đầu chơi điện thoại đáp:
“Chuyên gia đã , dự báo mưa băng đôi khi chính xác, đó là hiện tượng bình thường.”
“ thấy băng thì ước nguyện !”
Hắn đúng kiểu biết cách an ủi khác:
“Nói chừng ước nguyện cũng chẳng tác dụng, đừng nghĩ nhiều làm gì.”
Tôi làm cho tức đến bật .
nghĩ thì… lo lắng cũng vô ích, thế là cứ thế lặng lẽ chơi điện thoại cùng .
Đến 10 giờ tối thời điểm chuyên gia dự báo mưa băng sẽ xuất hiện.
Bầu trời tĩnh lặng đến mức đáng sợ.
Chẳng những băng, mà ngay cả một cánh chim bay qua cũng thấy.
Tôi và Giang Cảnh cùng ngước bầu trời, từ hứng thú chờ đợi dần dần chuyển thành ủ rũ thất vọng.
Xung quanh là những tiếng thở dài đầy tiếc nuối.
Giang Cảnh đột nhiên dậy:
“Tôi tranh toilet đây.”
Tôi vẫy tay lười biếng:
“Ừ, nhanh về nhanh.”
Nhân lúc Giang Cảnh vắng, tranh thủ trốn lều thay áo ngủ .
Dù gì lúc thay đồ cũng sẽ ngại, tuy ở trong cùng một lều nhưng cũng vẫn cảm thấy hổ.
Trong lều, bật một chiếc đèn ngủ nhỏ để soi sáng.
Chậm rãi cởi áo khoác , định thay áo ngủ thì…
Cảnh vật mắt bỗng nhiên thay đổi.
Ánh đèn vàng hắt xuống nền gạch men trắng.
Từng khe gạch, từng đường vân hiện lên rõ ràng.
Mà phía sàn gạch
Là một thứ thuộc về cơ thể của .
Tôi thấy một tiếng chửi thề nhỏ là giọng của Giang Cảnh.
Ngay đó, vội vã kéo khóa quần lên.
Cùng lúc đó, cũng vội vàng chộp lấy áo ngủ để che chắn chính .
Đệt!!!
Chúng … kết nối thị giác !!!
8
Trong cái rủi cái may, kết nối thị giác chỉ thoáng qua.
Khoảng 30 giây , hình ảnh mắt dần dần trở bình thường.
thế thì ích gì chứ?!
Những gì cần thấy, cần thấy… đều đã thấy hết !
Tôi cố gắng điều chỉnh cảm xúc hỗn loạn trong lòng, hít sâu mấy lần, sức vứt bỏ những hình ảnh nên trong đầu.
Sau đó, tắt đèn ngủ, mò mẫm trong bóng tối thay áo ngủ.
Bởi vì hiểu rõ một điều
Nếu thị giác kết nối thêm một lần nữa, thật sự còn mặt mũi nào để gặp Giang Cảnh!
Giang Cảnh lâu mới .
Lâu đến mức suýt nghĩ đã rơi xuống bồn cầu .
dám giục.
Thậm chí, còn dám chuyện với , càng dám đối diện.
Đứng bên ngoài lều, hắng giọng một cái, thấp giọng hỏi :
“Tôi ?”
Cách cứ như thể sắp bước khuê phòng của .
Tôi cố nén cảm giác ngại ngùng và hổ, giả vờ thản nhiên đáp:
“Vào .”
Hắn nhấn mạnh một lần nữa:
“Ừm… đây.”
Một cuộc đối thoại bình thường đến mức thể bình thường hơn
tình huống , nó vô tình nhuốm một màu ái khó tả.
Tôi thật sự !
Vô tình, ánh mắt chạm ánh mắt của Giang Cảnh khi cúi vén cửa lều lên.
Mặt đỏ bừng.
Sắc đỏ kéo dài từ gò má, lan tận đến mang tai, chảy dọc xuống cả vùng cổ.
Thế nhưng, mu bàn tay lạnh tím tái, mạch máu xanh nhạt nổi rõ làn da.
Cơn gió núi đúng là thổi hiệu ứng tuyệt vời.
thể khống chế nổi suy nghĩ
Những hình ảnh lúc nãy ùa về trong đầu.
Quá hổ!
Hai đứa ôm túi ngủ, co ro ở hai góc lều, cách một cách an .
Bên trong lều im phăng phắc, trái ngược hẳn với khí náo nhiệt bên ngoài.
Xung quanh là đủ loại âm thanh
Có oán giận vì mưa băng xuất hiện.
Có lo lắng điện thoại sắp hết pin.
Còn cả các cặp đôi nhỏ giọng thì thầm lời ngọt ngào…
Khung cảnh thật sự quá ngượng ngùng!
Tôi quyết định phá vỡ bầu khí khó xử, bèn mở ba lô, lôi một món đồ:
“Này, cho .”
Hắn nghi hoặc : “Cái gì thế?”
“Túi thơm.”
Tôi nhét tay , giải thích:
“Cậu cứ kêu ngủ ngon còn gì? Tôi nghĩ cái mùi chắc là do vô tình ám . Cậu thử dùng cái xem, biết quen dần thì ngủ ngon hơn.”
Giang Cảnh do dự: “Không vì mùi hương .”
Tôi lập tức thắc mắc: “Vậy vì cái gì? ”
Chưa kịp hết câu, xung quanh bỗng rộ lên những tiếng ồn ào.
Tôi vô thức ngẩng đầu.
Một vệt băng rực sáng kéo theo cái đuôi dài, vẽ lên bầu trời đêm một đường cong duyên dáng.
Tôi nín thở dõi theo, đến khi nó biến mất nơi chân trời mới kích động nắm lấy tay Giang Cảnh:
“Thế nào? Cậu ước nguyện ?!”
Hắn gật đầu: “Ước … nhưng hình như tác dụng?”
Tôi thoáng căng thẳng, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Có khi đợi một lúc. Lần nguyện vọng của cũng linh nghiệm ngay lập tức?”
Giang Cảnh suy nghĩ một lát khẽ gật đầu.
1 phút… 2 phút… 10 phút trôi qua…
Kết nối giữa chúng vẫn biến mất.
Mà mưa băng cũng thấy .
Tôi thở dài, chấp nhận sự thật:
“Xem , việc do lời ước của với băng . Lần xem như vô ích.”
đúng lúc
Bầu trời bỗng bừng sáng.
Hàng chục vệt sáng cùng lúc hiện nơi chân trời, càng lúc càng nhiều, sáng chói như những viên kim cương, rực rỡ phủ kín bầu trời đêm.
Tôi nhịn mà thốt lên một tiếng kinh ngạc:
“Oa!”
Xung quanh cũng lập tức náo nhiệt.
Có hét lên trong phấn khích, vang, thậm chí còn một giữa lưng chừng núi lớn tiếng tỏ tình:
“XX, TỚ YÊU CẬU!!!”
Tôi nắm chặt tay Giang Cảnh, hào hứng :
“Mau ước nguyện !”
bất ngờ rút tay , đôi tai ửng đỏ dù trong màn đêm vẫn thể thấy rõ ràng.
Hắn đột ngột một câu chẳng liên quan:
“Chúng vốn đến đây để ước nguyện.”
Tôi ngẩn . “Hả?”
Hắn , ánh mắt nghiêm túc lạ thường.
“Không do túi thơm . Mùi khiến ngủ .”
“Mỗi đêm đều dậy giữa chừng để uống nước, vì nó là mùi táo.”
Tôi chết lặng.
“…Cái gì cơ?”
Giang Cảnh cúi đầu, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng:
“Tôi đã ám chỉ với bao nhiêu lần , nhưng chẳng hiểu gì cả.
Tôi thích .
Muốn ở bên .
Tôi làm bạn thân nữa.”
Hắn ngước lên bầu trời đầy băng, nhẹ nhàng tiếp:
“Tôi đùa . Cậu suy nghĩ .
Chờ mưa băng tắt, thì cho một câu trả lời.”