Giới thiệu truyện
Chấp Mê Bất Ngộ
Ta xuyên đã thành Thái hậu, nhi tử mới lên ngôi bỗng phát điên, lập một dân nữ làm Hoàng hậu, giải tán hậu cung.
Hắn mặt năng khí thế: “Vì tham vọng của mẫu hậu, đã làm một con rối suốt hai mươi năm qua, giờ đây sống cuộc đời của chính .”
Hắn nắm lấy tay nữ nhân bên cạnh, dịu dàng : “Ta và Lan Nguyệt tâm đầu ý hợp, tình sâu như biển.”
“Nếu mẫu hậu đồng ý, thà cần ngai vàng nữa.”
Ta sang hỏi thị nữ bên cạnh: “Ta giờ mấy đứa cháu ?”
Sau khi nhận câu trả lời ưng ý. Ta ném chén trà đôi nam nữ mặt: “Biến .”
Quả nữ chính dở người nhất mà tôi từng biết. Nữ nhân khác đã sớm vào kinh thành, thông minh, xuất chúng, trí óc hơn người; Người thì sắp lên ngai vàng, lầy lững uy nghiêm, người thì sắc sảo thông minh, chủ trì đại cuộc, nữ nhân ngày càng ngư ông đắc lợi, có tiếng nói trong triều đình.
Riêng bà nữ chính, cũng không hẳn gọi là nữ chính, nữ chính trong lòng tôi là Thái Hậu cơ, trầm ổn, nội liễm lại tài trí, sắc sảo không như quả Phương Lan Nguyệt kia, không chỉ nhu nhược yếu đuối lại yêu đương não tàn, không ra chút dáng vẻ của cô nương nha quyền quý, được dạy dỗ đúng đắn thành người, sau này vào chùa vẫn không buông bỏ được trần thế, tỏ vẻ thanh cao cái gì? Tôi khinh!
Từ 5 sao, vote xuống 2 sao. Chán ngấy :)))