Chồng Cũ Cặn Bã - Chương 2
3
Chuyện còn là liếm gót giày của Châu Nhượng lan truyền khắp khuôn viên trường.
Diễn đàn đầy những thảo luận về chuyện .
Người hóng chuyện 1: 【Cá luôn, Tạ Đông Ca chắc chắn đang dương đông kích tây, cô theo đuổi Châu Nhượng lâu như làm thể từ bỏ đột ngột .】
Người hóng chuyện 2: 【Đồng ý với lầu ! Tạ Đông Ca xinh , gia thế , tài năng, Châu Nhượng chắc chắn là phượng hoàng nam, mù , giờ nữ thần đã sáng mắt là .】
Người hóng chuyện 3: 【Tán thành, đã nhấn like.】
Hạ Nhật- Tối Chu Nhượng: 【Các bạn quá rảnh thì luyện tập thêm , tinh mắt đều thể thấy rõ là đàn Châu thèm để mắt đến Tạ Đông Ca, cô dâng mà ai nên mới bất đắc dĩ từ bỏ, thật là thấp kém!】
Rất nhanh khu vực bình luận đã cãi , dùng “Hạ Nhật -Tối Chu Nhượng” một đấu khẩu với cả đám đông, khá thú vị.
Tôi cúi đầu điện thoại, mắt đột nhiên xuất hiện một bóng đen.
Tôi ngẩng đầu lên, Châu Nhượng mặt căng thẳng : “Chúng chuyện.”
Tôi cầm đồ bỏ .
Ai chuyện với chứ, giờ thêm một cái cũng thấy buồn nôn.
“Đông Ca!”
Châu Nhượng đuổi theo .
Thấy càng lúc càng nhanh, yên tại chỗ hét lớn: “Tạ Đông Ca! Đừng chọc tức giận, em biết hậu quả mà!”
Tôi bỗng nhiên sững .
Câu , là câu mà Châu Nhượng ngoại tình khi cưới thường .
Ký ức túm tóc đánh đập ùa về, cơ thể kiểm soát mà run rẩy.
Tôi từ từ , ở nơi xa.
Ánh mắt đó, tuyệt đối là của Châu Nhượng ở hiện tại.
Anh chậm rãi đến, cuối cùng dừng cách một bước.
Hệt như giọng điệu gọi chó đây , với vẻ nắm chắc phần thắng đưa tay :
“Lại đây.”
Tôi cứng tại chỗ, khóe miệng Châu Nhượng giờ luôn mang theo nụ nhạt.
Sau một lúc, ngẩng đầu, đó kiên định lùi một bước.
Trong vẻ mặt sửng sốt của Châu Nhượng, mở miệng: “Đéo, mẹ mày.”
Tôi rời , Châu Nhượng ở phía nghiến răng ken két: “Cô sẽ hối hận!”
Ở góc quẹo, dựa tường thở dốc, lòng bàn tay mồ hôi lạnh.
Dù bề ngoài bình tĩnh đến .
những ký ức PUA nhiều năm trong não vẫn khiến bản năng sợ hãi Châu Nhượng.
Tôi ngừng an ủi bản thân, đã sống , Châu Nhượng bây giờ chỉ là một sinh viên gì cả, thể làm gì .
trong lòng vẫn bất an, nỗi hoảng sợ kéo dài cho đến khi thấy một bản nhạc quen thuộc.
Bản nhạc kiếp phát hành đã càn quét các nền tảng lớn, nổi tiếng.
Tác giả của nó là một nghệ sĩ piano vô danh, sống trong tầng hầm ba năm, câu chuyện đằng bản nhạc khiến xót xa cảm động.
bây giờ, tên tác giả đã trở thành Châu Nhượng.
Tôi thầm chửi một câu: “Đồ hèn hạ”.
Tiếc rằng ngoài , ai biết Châu Nhượng đáng ghê tởm đến mức nào.
Theo thời điểm của kiếp , tác giả gốc giờ trong đầu chỉ mới hình thù phôi thai của bản nhạc , thậm chí còn kịp bắt tay .
E rằng ngay cả chính cũng cảm thấy với Châu Nhượng sự trùng hợp về ý tưởng.
Giống như đây, bản nhạc ngày càng nổi tiếng, nhiều tìm đến để mua bản quyền.
Châu Nhượng một thời gian trở thành món bảo vật trân quý của cả học viện.
Anh dựa bản nhạc để giải quyết vấn đề khó khăn về tài chính.
Những ngày nộp học phí, ăn nổi cơm của kiếp còn xuất hiện nữa.
Tuy khinh bỉ hành vi của Châu Nhượng, nhưng bất kỳ chứng cứ nào, chỉ thể kẻ tiểu nhân nổi tiếng rần rần.
4
Lần gặp Châu Nhượng là hai tuần .
Anh ở ký túc xá nữ chơi một bản “Đám cưới trong mơ”.
Dưới ánh đèn đường, Châu Nhượng mặc một bộ vest, nhưng ánh mắt kiêu ngạo đến cực điểm.
Xung quanh là những lời tâng bốc , những cô gái trẻ ai nấy đều hào hứng đến mức thở nổi.
Một bản nhạc kết thúc, Châu Nhượng dậy về phía đám đông, đầy tình cảm :
“Hạ Hạ, làm bạn gái nhé!”
Châu Nhượng Giang Hạ bằng ánh mắt nóng bỏng, các bạn học một tiếng nối một tiếng trêu chọc.
Tôi ở bên cửa sổ ký túc xá Giang Hạ xúc động đến mức che miệng, nước mắt lưng tròng, mạnh mẽ gật đầu:
“Em đồng ý!”
Hai ôm .
Châu Nhượng đã thấy , ôm Giang Hạ trong lòng, ngẩng đầu cong môi, nhướng mày với .
Tôi trợn mắt, kéo rèm .
Họ cậy cửa phòng âm nhạc đêm khuya, chơi đàn và nhảy múa bên trong, bảo vệ đuổi khắp nửa khuôn viên trường.
Họ vi phạm quy định trường để nhận biểu diễn thương mại, nổi tiếng mạng, trở thành cặp đôi thần tiên ngưỡng mộ của giang cư mận.
Họ ôm hôn, chụp ảnh bức tượng đá piano – biểu tượng niềm tin của các nhạc sĩ.
Bàn chân trắng nõn của Giang Hạ đạp lên những phím đàn, Châu Nhượng quỳ một gối cẩn thận sơn móng tay cho cô .
Tất nhiên những điều liên quan gì đến .
Sau khi tái sinh, đặc biệt trân trọng từng giây từng phút, cảm giác đôi chân thể tự do múa may thật say mê.
Tôi chuẩn thi vũ đoàn sớm một năm, nhảy múa trong phòng tập cho đến khi quần áo ướt đẫm mồ hôi, cảm thấy trọn vẹn và hạnh phúc.
“Châu Nhượng, Giang Hạ, hành vi của các em đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của trường, khi các thầy cô thảo luận, quyết định đưa cảnh cáo cho cả hai em.”
Lúc ở cửa văn phòng thấy tên của hai , còn chút ngơ ngẩn.
Tôi nhẹ nhàng gõ cửa.
Giáo viên hướng dẫn thấy , chân mày giãn một chút.
Tôi đưa tờ biểu mẫu trong tay: “Thầy, đây là danh sách thầy yêu cầu.”
Giáo viên hướng dẫn nhận lấy, Giang Hạ:
“Em với Tạ Đông Ca học cùng chuyên ngành, giờ trình độ của cô so với những đã ở vũ đoàn nhiều năm cũng thua kém, em xem, cả ngày chỉ biết làm những chuyện hào nhoáng bên ngoài, nên học hỏi nhiều từ Tạ học tỷ. Ngành của chúng lãng mạn tác dụng, thực lực mới là cái đáng .”
Giang Hạ cố gượng gật đầu, ánh mắt độc ác nham hiểm.
“Được , biện pháp xử lý các em, học viện sẽ…”
“Khoan đã.”
Châu Nhượng ngắt lời giáo viên hướng dẫn, nhẹ: “Thầy xem cái hãy quyết định nên xử phạt chúng em .”
Anh đưa cho giáo viên hướng dẫn một bản nhạc.
Giáo viên hướng dẫn càng xem càng vui mừng, nhưng càng nhíu mày chặt hơn.
Tôi ngẩng mắt Châu Nhượng.
Anh chút hổ thẹn đối diện ánh mắt , thậm chí ánh mắt còn đắc ý.
“Thầy, thầy cũng là chuyên gia, giá trị của bản nhạc thầy hiểu rõ hơn em.”
Châu Nhượng an ủi nắm tay Giang Hạ:
“Bản nhạc em vẫn phát hành, em thể thêm tên trường phần tác giả. Còn về biện pháp xử lý… các thầy cũng tấm biển quảng cáo sống của trường vết nhơ chứ?”
Giáo viên hướng dẫn im lặng, đặt bản nhạc lên bàn làm việc, :
“Các em về , chuyện sẽ bàn với trường trả lời các em .”
“Thầy vất vả .”
Châu Nhượng gật đầu, nắm tay Giang Hạ khỏi văn phòng.
Tôi chào giáo viên hướng dẫn đuổi theo.
“Châu Nhượng, đợi đã.”
Giang Hạ thấy , liền chắn mặt Châu Nhượng, ánh mắt thù địch:
“Tạ Đông Ca cô còn mặt mũi , bây giờ là bạn trai của !”
Tôi chằm chằm mắt Châu Nhượng, mắt gần như bốc lửa.
Châu Nhượng vỗ đầu Giang Hạ:
“Ngoan, em về .”
Anh ghé tai Giang Hạ: “Không em luôn gia nhập vũ đoàn Thịnh Thế ? Vài ngày nữa sẽ cho em một bất ngờ.”
Giang Hạ đấm nhẹ : “Vậy đến gần cô quá.”
“Biết cục cưng.”
Tôi nhẫn nại cảm giác buồn nôn, đợi Giang Hạ , hỏi:
“Anh đánh cắp bài nhạc của khác, hiểu rõ hơn ai hết, bản nhạc đó là để thầy Dữ Đồng cứu mạng yêu, còn lương tâm ?!”
Châu Nhượng nhạo báng:
“Thì ? Bài hát thầy Dữ Đồng mãi nửa năm mới , lúc đó vợ thầy đã đến giai đoạn cuối, dù bài hát nổi tiếng thì tác dụng gì? Không bằng bổ sung sơ yếu lý lịch của , phát huy tác dụng của nó.”
“Thầy Dữ Đồng là ân sư của ! Chính thầy đã đưa khỏi vùng núi!”
Châu Nhượng gầm lên: “Chờ bài hát nổi tiếng, tiền thì sẽ cho thầy vay phí phẫu thuật, đang giúp thầy !”
Tôi sững .
Quan điểm của Châu Nhượng một lần nữa phá vỡ giới hạn đạo đức của .
“Anh quá vô sỉ, cứ đánh cắp tác phẩm của khác, bài hát sẽ lúc dùng hết, sớm muộn một ngày mọi sẽ phát hiện xứng với danh tiếng!”
Châu Nhượng bất cần:
“Điều đó lẽ vài năm nữa, cả, lúc đó công khai thừa nhận đã cạn kiệt tài năng, rút lui khỏi ánh đèn sân khấu, mọi chỉ tiếc nuối, và mãi mãi nhớ rằng Châu Nhượng là thiên tài trẻ tuổi, lúc đó tiền danh, còn sợ gì lời đồn?”
Châu Nhượng tiến gần , ánh mắt căm hận:
“Tạ Đông Ca, bây giờ cô hối hận ? Tôi đã cho cô cơ hội, việc đầu tiên khi sống là tìm cô, nhưng cô đã nắm bắt cơ hội, bây giờ là tài tử trong mắt mọi , còn cô là kẻ đáng thương bỏ rơi, sẽ khiến cô với ông bố ngốc của cô nhận sự trừng phạt xứng đáng!”
Tôi hiểu: “Chuyện liên quan gì đến bố ?”
Đáy mắt Châu Nhượng lóe lên sự ghê tởm, lạnh:
“Cô biết tại muộn hơn cô một chút ? Bởi vì khi cô chết, đã chạy trốn một năm ở đó. Tất cả đều nhờ ông già đó của cô! Ban đầu thể dùng tư cách là chồng cô, để tiếp quản bộ cổ phần nhà họ Tạ một cách hợp lý, ai ngờ bố cô đã hậu chiêu, ngày công bố tin cô chết, luật sư của ông đem tất cả cổ phần quyên góp, còn đưa bằng chứng Hạ Hạ đẩy cô xuống cầu thang cho cảnh sát, Hạ Hạ thân bại danh liệt, khi bắt hoảng loạn chạy đường lớn và va một chiếc xe tải, chết tại chỗ, lúc đó cô đã mang thai ba tháng !”
Châu Nhượng càng càng kích động:
“Bố cô đáng chết! Ông còn sắp xếp điều tra cái chết của cô , đưa tù, vì ông mà chạy trốn suốt hơn một năm, một lão già đột quỵ lẽ nên thối rữa trong viện dưỡng lão! Tại ngoài cản trở ?!”
Tôi bỗng sững sờ.
Trước khi gặp chuyện, bố đã viện, hóa ông biết tất cả.
Thậm chí còn sắp xếp mọi thứ cho khi mất.
Mắt cay cay.
“Tạ Đông Ca, giờ đã , điều đó nghĩa là trời cũng thấy đáng kết cục đó, nhà họ Tạ các nợ với Hạ Hạ, đều trả từng chút một!”
Tôi từ từ Châu Nhượng, mắt đỏ hoe, lẩm bẩm: “ , đúng là nên trả.”
“Kiếp cô đã tham gia kỳ thi của vũ đoàn Thịnh Thế, chắc vẫn nhớ các động tác của bài múa đoạt giải nhất chứ?”
Châu Nhượng một cách đường hoàng:
“Sao chép nó gửi cho Hạ Hạ. Giải nhất là của Hạ Hạ.”
Tôi nắm chặt tay, lạnh: “Được thôi.”
Châu Nhượng vui vì hiểu chuyện như : “Tạ Đông Ca, thừa nhận , dù bao nhiêu lần, cô vẫn sẽ yêu . Yên tâm, chỉ cần cô ngoan ngoãn lời, sẽ cân nhắc.”
Châu Nhượng đắc ý rời , bóng lưng , ánh mắt càng lúc càng lạnh.