Chuyến Đi Đếm Ngược Ngày Chia Tay - Chương 2
7
Ngày đầu tiên của chuyến .
Thẩm Mục Châu kéo đến Điền Trì.
“Lần đến đúng mùa, hải âu.”
“Lần để chụp ảnh cho em nhé?”
, lần thực sự đã đến đúng thời điểm.
Hoàng hôn buông xuống.
Ánh chiều tà nhuộm vàng mặt hồ, đàn hải âu sải cánh bay lượn.
Thẩm Mục Châu loay hoay với máy ảnh, còn chẳng chút hứng thú nào.
Thành , những bức ảnh chụp gần như chẳng tấm nào hồn.
Anh gãi đầu, nhẹ. “Đều tại , kỹ thuật kém quá.”
Tôi nhận lấy máy ảnh, lật xem vài tấm.
là thật.
khi trò chuyện với khác.
Những bức ảnh chụp cho cô , .
Sau bữa tối.
Thẩm Mục Châu nắm tay , cùng dạo trong khu phố cổ.
Chợ đêm náo nhiệt, điện thoại rung lên liên tục nhưng dường như thấy.
Không biết là vô tình cố ý.
Mãi đến khi lên tiếng nhắc, mới chút bối rối.
“Cuối năm , công ty nhiều việc quá.”
“Em đây chờ một chút, tìm chỗ yên tĩnh điện thoại.”
Bàn tay buông .
Anh rảo bước nhanh về phía .
Tôi lang thang giữa những quầy hàng ven đường.
Những năm gần đây, nhiều nơi bán những chiếc nam châm dán tủ lạnh độc đáo.
Giống hệt những món quà lưu niệm mà Thẩm Mục Châu vẫn mua về mỗi chuyến công tác.
Anh từng trong một cuộc trò chuyện với khác.
Cô thích sưu tầm những thứ nhất.
Cuộc điện thoại của Thẩm Mục Châu kéo dài hơn hai mươi phút.
Ngay khi bên , hộp thư của cũng nhận thêm một email mới.
8
Ngày thứ hai của chuyến .
Thẩm Mục Châu thuê một chiếc xe, chuẩn tự lái đến Đại Lý.
Hơn 300 km, mất bốn tiếng.
Anh đặt điện thoại lên giá đỡ, mở bản đồ chỉ đường.
Thông báo tin nhắn liên tục hiện lên, dù để ý cũng khó.
“Có lẽ chuyện gấp.”
Tôi nhắc.
Hơi thở của Thẩm Mục Châu chợt cứng , thấy vẻ mặt bình tĩnh của , mới bật xi-nhan rẽ.
Xe dừng ở làn khẩn cấp, đèn cảnh báo nhấp nháy.
Thẩm Mục Châu cầm điện thoại xuống xe.
Từ căng thẳng đến thả lỏng, cuối cùng khóe mắt còn ngập tràn ý .
Giống như những ngày đầu yêu đương cuồng nhiệt, vội vã đến mức thể chờ đợi.
Tôi mím môi.
Nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời xanh trong vời vợi.
Thời tiết đến kỳ lạ.
Lần đến đây, trời mưa liên tục mấy ngày.
Tôi vốn ghét trời mưa.
chỉ vì hôm đó, Thẩm Mục Châu cùng che chung một chiếc ô, mà yêu mùa mưa.
Khi Thẩm Mục Châu xe, vẫn đang ngẩn .
Anh bật chỉ đường, nhẹ nhàng ngân nga một giai điệu, phóng qua làn sương mờ phía .
Mãi đến khi đến Đại Lý.
“Không cưỡi ngựa thì cưỡi xe .”
“Chạy một vòng quanh Nhĩ Hải nhé?”
Thẩm Mục Châu đỗ xe xong, hỏi .
Tôi di chuyển.
kéo lên xe đạp.
Gió đông thổi qua.
Thẩm Mục Châu dừng , lấy điện thoại chụp ảnh, chia sẻ với ai đó.
Những bức ảnh đó.
Qua email, tất cả đều gửi đến hộp thư của .
9
Ngày thứ ba của chuyến .
Thẩm Mục Châu xem mặt trời mọc.
Chúng vẫn ngủ ở hai phòng riêng.
Chủ homestay tưởng rằng chúng mới xác nhận quan hệ yêu đương.
Tôi chỉ , giải thích.
Sáng sớm 7 giờ, Thẩm Mục Châu gõ cửa phòng .
Trên tay cầm một ly sữa bò ấm áp.
Có lẽ vì dậy quá sớm, giọng khàn.
“Mặc thêm áo khoác .”
“Sáng sớm lạnh, dễ cảm.”
Anh đặt ly sữa tay , xoay đến vali, tìm một chiếc áo khoác dày.
Quan tâm, giống hệt như lần đầu tiên gặp .
Tôi ôm ly sữa, mất một lúc mới kìm nén cảm xúc đang cuộn trào.
Homestay ngay bên bờ Nhĩ Hải.
Chưa bao xa, mặt trời đã nhô lên khỏi mặt nước.
Xung quanh, ít đôi tình nhân rúc , vui vẻ.
Không giống và Thẩm Mục Châu.
Chúng lặng lẽ bên , vờ như vẫn còn yêu.
“Lần đến đây trời còn mưa suốt.”
Thẩm Mục Châu đột nhiên .
Dòng suy nghĩ của kéo trở , lòng chợt trùng xuống.
Tôi nghiêng đầu , đúng lúc cũng sang .
“ .”
Tôi gật đầu, tránh ánh mắt .
Tôi biết.
Lần là lần nào.
Là bảy năm , khi chúng mới gặp , là lần đến đây cùng cô .
Cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Đến khi mặt trời lên cao.
Tôi rút tay khỏi bàn tay , bỏ túi áo.
“Em về sak?”
“Ừm, chút lạnh.”
10
Ngày thứ tư của chuyến .
Thẩm Mục Châu lái xe đến Lệ Giang.
Đường quanh co, hai bên là những sườn núi trập trùng.
Tôi mơ màng ngủ, nhưng giọng cố tình hạ thấp của đánh thức.
“Được.”
“Chú ý an , đến nơi nhớ báo cho .”
Tôi mở mắt, chỉ cử động, nghiêng đầu về phía cửa sổ xe.
Bên tai bỗng dưng im lặng.
Thẩm Mục Châu gọi . “Thanh Huỳnh?”
Giọng chút căng thẳng, còn run.
Tôi tỉnh.
giả vờ như vẫn tỉnh.
Thẩm Mục Châu thở phào, vội vàng cúp máy.
Suốt quãng đường đó, xe im lặng lạ thường.
Chỉ còn tiếng nhạc dân ca Vân Nam phát qua loa.
Xe dừng khách sạn.
Tôi mới vươn vai, làm bộ tỉnh ngủ.
Áo khoác của Thẩm Mục Châu phủ .
Nhiều lần cố ý gạt , nhưng đắp cho .
Trên áo khoác, vẫn là mùi phật thủ cam.
Khách sạn ngay bên cổ trấn, mở cửa sổ thể thấy Tuyết Sơn.
Thẩm Mục Châu hỏi .
“Thật sự ở chung phòng với ?”
Tôi lắc đầu.
Nhận lấy thẻ phòng từ tay .
Tôi và ở cùng một phòng.
Vậy cô thì ?
Ba , ba phòng, vẻ quá phô trương.
.
Trước khi ngủ đêm qua, nhận một email.
Một tấm vé máy bay từ Thượng Hải đến Đại Lý.
11
Ngày thứ năm của chuyến .
Chúng khu du lịch Tuyết Sơn.
Lần đến đây, chúng đã leo lên đỉnh núi.
Vì cảm, trùng đúng kỳ sinh lý.
Vậy nên lần , Thẩm Mục Châu dán mấy miếng sưởi ấm lên .
Còn chuẩn sẵn găng tay dày, mũ và áo lông vũ.
Bọc kín mít như một quả cầu.
“Nếu thấy khỏe thì với .”
“Cũng nhất thiết leo lên đến đỉnh.”
Thẩm Mục Châu dặn dò.
Tôi gật đầu.
Ánh mắt lướt qua , vô tình dừng bóng dáng Lâm Sương Nguyệt giữa dòng du khách.
Cô cũng quấn kín từ đầu đến chân.
Tôi giả vờ như nhận .
Lúc leo núi, Thẩm Mục Châu liên tục ngoái đầu về phía .
Hoặc cứ một đoạn dừng .
Sự lo lắng trong mắt gần như tràn ngoài.
Tôi tìm một bậc thang, xuống.
“Mệt ?”
“Vậy nghỉ một chút , em lên đợi .”
Tôi sốc độ cao, chỉ mang theo một bình dưỡng khí nhỏ.
Thẩm Mục Châu bậc thang, dặn cẩn thận.
Tôi lên đến đỉnh núi, chờ nửa tiếng.
Lâm Sương Nguyệt lên.
Chỉ .
“Đợi lâu ?”
Thẩm Mục Châu hỏi.
Anh mở bình giữ nhiệt, cùng thanh chocolate đặt mặt .
Tôi ngước lên, ánh mắt dừng đôi môi , đỏ.
Từ đỉnh núi xuống, đã thấy rõ.
Hai họ ôm chặt , hôn nồng nhiệt.
Giống hệt cặp đôi cầu hôn đỉnh núi khi nãy.
12
Xuống núi nhanh hơn nhiều so với lúc leo lên.
Lúc ăn trưa ở trung tâm du khách, Thẩm Mục Châu biến mất một lúc.
Khi , chút lúng túng, giải thích với .
“Trung tâm du khách lớn quá, vòng vòng đến hoa mắt luôn.”
Tôi vạch trần.
Thức ăn bàn đã nguội hơn phân nửa.
Tôi hỏi .
“Muốn gọi phần mới ?”
Anh đói.
Đến Lam Nguyệt Cốc, ánh nắng buổi chiều thật vặn.
Có ba, bốn cặp đôi đang chụp ảnh cưới.
Tôi đến thất thần.
Rồi bất giác hỏi Thẩm Mục Châu.
“Không biết chọn váy cưới cho em trông thế nào nhỉ.”
Hôm đó, khi tham dự đám cưới của bạn, chuyện kết hôn của và Thẩm Mục Châu cũng coi như quyết định.
Từ chọn ngày cưới, đặt tiệc, đến chọn khách sạn, kẹo cưới.
Từng việc, từng việc một, đều giao hết cho thư ký của .
Ừm, chính là Lâm Sương Nguyệt.
Vậy nên chỉ còn nửa tháng nữa là cưới, mà còn từng thử qua váy cưới của .
Tôi hỏi Thẩm Mục Châu.
Và nhận câu trả lời.
“Đến hôm đó chắc chắn sẽ khiến em trở thành tâm điểm.”
Có lẽ vì đột nhiên nhắc đến chuyện .
Nụ môi Thẩm Mục Châu chợt khựng .
Anh loay hoay với máy ảnh, đổi chủ đề, rằng tranh thủ lúc ít du khách để chụp vài tấm cho .
Tôi hỏi nữa.
Thật , đã thấy chiếc váy cưới đó.
Mặc Lâm Sương Nguyệt.
Thật sự lộng lẫy.