Có Người Dưới Gầm Giường - Chương 3
Vương Phương Phương dường như biết chuyện của .
Cô bất ngờ mời uống trà sữa.
Cô vẫn béo phì, tóc bóng nhờn, vẻ gội.
Cô gọi một ly sữa chua xoài, gọi một phần sữa nướng.
“Cô vẫn thích uống sữa chua như đây.”
Dù ngoại hình thay đổi, thói quen của con đổi.
Tôi nhớ đây Vương Phương Phương thích uống sữa chua nhất, gần như ngày nào cũng uống.
Vương Phương Phương để ý đến lời , tự về : “Cô tò mò vì trở thành thế ?”
Tôi trả lời, cảm thấy bầu khí gì đó .
Vương Phương Phương trông trầm uất.
Tôi chỉ biết nhấp ngụm sữa nướng, che giấu sự khó chịu của .
“Mười năm , Lý Dương làm nhục. Chu Tuyết chứng kiến bộ, nhưng cô gì.”
Giọng Vương Phương Phương đều đều, chút cảm xúc, như thể xâm hại cô .
càng như , tổn thương trong lòng cô càng lớn.
Tôi sốc nặng, vì biết chuyện .
Cả hai họ từng kể với .
“Vì chuyện đó mà trở thành thế . Chỉ như , đàn ông mới đến gần .”
Chuyện mười năm đã khiến Vương Phương Phương ám ảnh.
Cô dám ăn mặc , sợ làm nhục.
Nỗi ám ảnh trong lòng cô sẽ theo cô cả đời.
Cô uống cạn ly sữa chua, đập mạnh ly xuống bàn.
“ giờ sống lắm, ngày ngày thu tiền thuê nhà. Chuyện cũ cứ để nó qua .”
Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng biết cô bao giờ buông bỏ chuyện cũ.
Cô rõ ràng vẫn canh cánh trong lòng về những gì xảy mười năm .
“Đôi khi ghen tị với cô, Dương Điềm.”
Vương Phương Phương đột ngột chuyển chủ đề, lau vết sữa chua miệng: “Ghen tị vì cô may mắn, trải qua bao chuyện mà vẫn bình an vô sự. Ghen tị vì cô từng trải qua những gì đã chịu. Ghen tị vì cô vẫn thể sống như bình thường! Và chẳng biết gì cả!”
Cô càng càng kích động, câu cuối gần như hét lên.
Tôi ngơ ngác.
Sự thù địch của Vương Phương Phương với quá rõ ràng.
Nếu nhận , chắc chắn là kẻ ngốc nhất trong đám ngốc.
làm gì để chọc giận cô ?
Mười năm qua, hề liên lạc với Vương Phương Phương.
Chẳng lẽ mười năm đã làm gì ?
“Cô bình tĩnh .” Tôi biết gì.
Còn một tháng nữa, sẽ gom đủ tiền phẫu thuật cho mẹ.
Khi đó, sẽ rời khỏi nơi thị phi .
Vương Phương Phương dường như nhận thất thố, thêm nữa.
Bầu khí giữa chúng trở nên gượng gạo, cả hai rơi im lặng chết chóc.
May mà Vương Phương Phương lên tiếng : “Muộn , về nghỉ .”
Cuộc chuyện với Vương Phương Phương làm nhẹ lòng, ngược còn khiến tình trạng của tệ hơn.
Mỗi lần mơ, đều thấy Lý Dương đuổi theo lưng.
Chu Tuyết cả đầy máu, hét lên với .
Và Vương Phương Phương cầm dao, chậm rãi tiến về phía .
Tôi hét lên, tỉnh dậy từ cơn mơ.
Khi tỉnh , lưng đầy mồ hôi lạnh, giường ướt đẫm.
Không còn buồn ngủ, định bếp tìm gì đó ăn.
Còn một gói mì, định ăn tạm.
Đột nhiên, thấy trong tủ lạnh còn một chai sữa chua.
Kể từ lần mất một chai sữa chua, ít mua nữa.
Lúc đó còn nghĩ là Lý Dương uống.
đột nhiên nhớ , Lý Dương dị ứng với sản phẩm từ sữa.
Vậy chứng tỏ chai sữa chua Lý Dương uống.
Chai sữa chua trong tủ lạnh là loại mới mua gần đây. Loại chỉ bán chai một lít, uống hết nên chỉ mua hai chai.
giờ mất một chai!
Rồi thấy sàn nhà đầy tóc đỏ.
Trước đây chỉ thỉnh thoảng thấy một hai sợi, giờ thì đầy sàn, rõ mồn một.
Trong phòng còn bốc lên mùi hôi, giống hệt mùi mồ hôi.
Lúc , đầu óc tỉnh táo hơn nhiều.
Mọi chuyện bắt đầu liên kết với .
Vương Phương Phương!
Vương Phương Phương thích uống sữa chua!
Tóc cô nhuộm đỏ, và cô rụng tóc!
Mùi cô giống hệt mùi trong phòng bây giờ!
Hóa thứ ba trong phòng là Vương Phương Phương!
Vương Phương Phương là chủ nhà, cửa do cô cho thay, nên việc cô chìa khóa nhà gì lạ.
kể từ vụ Lý Dương bắt, đã cẩn thận hơn.
Tôi làm thân với hàng xóm, mỗi lần về nhà đều hỏi họ xem ai nhà .
họ đều lắc đầu, thấy ai , thậm chí thấy ai lảng vảng gần cửa.
Mấy bác lớn tuổi biết chuyện của , thấy là con gái sống một dễ dàng, nên rảnh rỗi giúp để ý nhà.
gần đây thật sự ai đến.
Tôi cố gắng nhớ mọi chuyện gần đây, xem bỏ sót gì .
Vương Phương Phương làm nhà ?
Căn phòng chỗ nào che giấu, đồ đạc đều nhỏ, thể chứa nổi thân hình to lớn của Vương Phương Phương.
Chỗ thể chứa cô …
! Chiếc giường!
Tôi phòng ngủ, dồn hết sức bình sinh đẩy chiếc giường .
Ngay khoảnh khắc đó, ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc, hòa lẫn giữa máu và mùi thối rữa.
Những vết nâu sàn giống như một loại chất keo.
Tôi nén ghê tởm chạm chất keo nâu đó, đột nhiên cảm nhận một chỗ lồi lên.
Tôi nhấn , một mảng sàn bật .
Hóa chất keo dùng để che giấu mảng sàn, lấp đầy khe hở.
Bên sàn là một cầu thang, sâu hun hút.
Mùi hôi thối phát từ đó, bên trong còn ẩm ướt.
Có vẻ cầu thang sử dụng thường xuyên, bậc thang đầy dấu chân.
Tôi bật đèn pin, bước xuống cầu thang.
Tinh thần căng như dây đàn, tim như nhảy khỏi lồng ngực.
Cầu thang nhanh chóng kết thúc, đến một căn phòng.
Ước chừng cầu thang dài năm tầng lầu.
Nếu tính sai, căn phòng chính là phòng của Vương Phương Phương!
Căn phòng của cô bừa bộn và bẩn thỉu.
Có chuột bò qua bò giường.
Thậm chí còn thấy cả một gia đình gián trong cốc nước bàn.
Mười năm , Vương Phương Phương sạch sẽ, bao giờ để phòng bừa bộn thế .
giờ thì…
Tôi quan sát căn phòng, rác sàn quá nhiều, còn mùi chua thối.
Không cẩn thận, vấp thứ gì đó, ngã nhào xuống đống rác.
Tôi xoa mắt cá chân, thấy một ánh sáng kỳ lạ lóe lên từ đống rác gần đó.
Quen quá…
Đây chẳng là đôi bông tai của Chu Tuyết ?
Bất chấp đau đớn ở mắt cá, vội lao đến nhặt đôi bông tai lên.
, chính là đôi bông tai của Chu Tuyết.
Cô tự làm đôi bông tai , còn khắc tên lên đó, Chu Tuyết.
Chẳng lẽ Chu Tuyết ở đây?
Tôi hoảng loạn, trong lòng mơ hồ nhận điều gì đó.
Tôi điên cuồng lục lọi trong đống rác, dù những thứ đầy giòi bọ, cũng chẳng quan tâm.
Tôi chỉ tìm… thi thể của Chu Tuyết.
Tay chạm một thứ cứng, nhặt lên xem, là một đoạn xương cẳng chân trắng hếu, còn chút thịt nào, chỉ cảm giác lạnh lẽo.
Tôi tiếp tục lục lọi, cuối cùng ghép một bộ xương chỉnh.
Nhìn kích thước xương, ngoài Chu Tuyết thì còn ai nữa?
Không ngờ Vương Phương Phương ác độc đến , đã giết Chu Tuyết!
Tôi luôn hy vọng Chu Tuyết còn sống, nhưng ngờ chúng đã âm dương cách biệt.
“Cuối cùng cô cũng phát hiện .”
Tôi , Vương Phương Phương biết từ lúc nào đã lưng .
Sắc mặt cô u ám.
“Đã cô phát hiện, sẽ thật. Dù cô cũng sẽ chết thôi!”
“Chu Tuyết là do giết!” Vương Phương Phương bộ xương xếp sàn, phát tiếng lạnh.
Ánh mắt cô đầy khinh miệt: “Mười năm , khi Lý Dương làm nhục, Chu Tuyết chứng kiến bộ, nhưng cô giúp . Cô còn nghĩ cố ý quyến rũ Lý Dương. Chúng cãi , cô đánh thương chân . Tôi lỡ tay giết cô .”
“Căn nhà vốn là một ngôi nhà lớn, cầu thang nối liền. mẹ để kiếm tiền đã cải tạo nó thành từng căn hộ thuê. Sau khi giết Chu Tuyết, nhờ hiểu cấu trúc nhà, phát hiện cầu thang che sàn trong phòng cô . Thật là trời giúp ! Ông trời cũng về phía !”
“Tôi chuyển thi thể Chu Tuyết xuống căn phòng . Vì quá sợ hãi, sợ khác phát hiện, cũng dọn xuống đây, lúc nào cũng canh chừng thi thể cô . Ăn cũng cô ! Tắm cũng cô ! Làm gì cũng cô ! Cô biết sụp đổ thế nào ?”
“Cho đến khi gặp cô, bạn thân nhất của cô . Tại cô sống tự do, còn chịu dày vò?”
Tôi chắc chắn Vương Phương Phương đã điên . Sống lâu với thi thể, ai mà điên chứ!
Vương Phương Phương bật : “Đôi khi thật sự cảm thấy bệnh. Ban đầu, chỉ ghen tị với cô. cô biết ? Tôi yêu kẻ đã làm nhục ! Tôi yêu Lý Dương! Dù chuyện đó, vẫn cho phép ở đây! Vì chỉ , mới thấy ! khi cô đến, ánh mắt hướng về cô! Tôi cho phép! Không cho phép!”
Vương Phương Phương điên cuồng lao về phía .
May mà cô béo, di chuyển trong đống rác linh hoạt.
Tôi né đòn tấn công của cô .
điều làm cô càng tức giận, cô nghiến răng, gào thét lao tới.
Tôi lập tức đá cô một phát.
Cô kịp né, ngã nhào đống rác.
Khi cô dậy, mặt cô cắm một lưỡi dao.
“Aaaa! Tôi sẽ giết cô!”
Cô gào lên, rút lưỡi dao , máu tuôn xối xả.
Vương Phương Phương nắm chặt lưỡi dao, với nụ kinh khủng: “Cô thoát !”
cô nhầm . Tôi chỉ sẽ thoát, mà còn đưa mọi chuyện ánh sáng.
Trước khi căn phòng bí mật , đã gọi cho cảnh sát.
Và khi Vương Phương Phương , đã ghi âm tất cả bằng điện thoại.
Ngay khi Vương Phương Phương đang nham hiểm, một viên cảnh sát đột nhiên từ cầu thang bước xuống, nhanh như chớp khống chế tay cô .
“Cô gái, trong thời gian ngắn như mà gặp tới ba tên tội phạm. Xác suất thấp thế mà cô cũng gặp .”
Viên cảnh sát từng xuất hiện trong vụ ông lão và vụ Lý Dương, giờ mặt khi bắt Vương Phương Phương.
Tôi gượng: “Tôi đúng là xui xẻo, trong thời gian ngắn gặp ba kẻ biến thái. cũng may mắn, trải qua ba kẻ biến thái mà vẫn bình an.”
Vương Phương Phương cuối cùng đưa tù.
Tôi mang bộ xương của Chu Tuyết cho mẹ cô .
Mẹ cô đến đứt ruột đứt gan.
Còn , cuối cùng cũng gom đủ tiền phẫu thuật, rời khỏi nơi .
-HẾT-
