Con Dâu Chưa Qua Cửa Muốn Lập Quy Củ Cho Tôi - Chương 1
1
“Mẹ, mẹ chuẩn bao nhiêu tiền mừng cho Trần Khê ?”
Trần Khê là bạn gái của con trai , mới quen một tháng.
Hôm nay, cô lần đầu tiên đến nhà làm khách.
Sau bữa cơm, khi đang cắt trái cây thì con trai bỗng bếp, dò hỏi chuyện tiền mừng.
Nghe , tay khựng con dao cắt dưa hấu, ngẩng đầu lên sắc mặt con trai.
“Theo con thì nên bao nhiêu?”
Nó cầm miếng dưa hấu to nhất, cắn từng miếng lớn, đầu cũng buồn ngẩng lên:
“Ít nhất cũng mười ngàn chứ mẹ! Ngàn vàng chọn một mà.”
“ con thấy mười ngàn ít, mẹ cho hai mươi ngàn , số chẵn, may mắn hơn.”
Tôi nhíu mày:
“Hai đứa mới quen đầy một tháng, cho hai mươi ngàn nhiều ?”
“Ba con làm việc cực nhọc cả năm, tiền lương cũng chỉ năm, sáu chục ngàn thôi đấy.”
Hơn nữa, thực sự thích cô gái .
Mắt hồ ly, mặt V-line nhọn hoắt.
Ăn mặc diêm dúa, giữa trời rét căm căm khoác một chiếc áo len cổ chữ V sâu hoắm.
Lúc cúi , lộ cả một mảng trắng xóa ngực, biết thấy lạnh .
Bây giờ vẫn còn qua hết tháng Giêng, lần đầu đến nhà mà tay , ngay cả túi trái cây cũng mang. Nhìn cách hành xử cũng đủ thấy gia giáo thế nào .
“Ba kiếm ít, nhưng mẹ kiếm nhiều mà! Tương lai tất cả đều là của con ? Mẹ đừng keo kiệt như thế chứ!”
???
Tôi chỉ một đứa con trai, mà còn một đứa con gái nữa.
Con trai – Giang Hạo năm nay 24 tuổi, nghiệp đại học.
Con gái – Giang Diễm 26 tuổi, vẫn đang học cao học.
Tôi bao giờ thiên vị con trai, mà hiểu nó suy nghĩ ?
2.
Tôi còn kịp lên tiếng, Giang Hạo đã ăn xong miếng dưa hấu cuối cùng, tiện tay lau miệng bước ngoài.
Tôi bưng đĩa trái cây phòng khách, liền thấy Trần Khê đang vắt chân lên bàn trà, thảnh thơi xem TV, vỏ hạt dưa vương vãi đầy sàn.
Trong lòng càng thích cô .
Giang Hạo đón lấy đĩa trái cây từ tay , ngừng nháy mắt hiệu, ý bảo lấy tiền mừng.
Lần đầu tiên dẫn bạn gái về nhà, cũng làm mất mặt nó, đành dậy phòng chuẩn phong bao.
Hai mươi ngàn, thực sự quá nhiều.
Mới chỉ quen một tháng, lỡ chia tay thì chẳng số tiền đổ sông đổ biển ?
Giang Hạo lo toan việc nhà, nên chẳng hiểu nổi gạo dầu muối mắm quý giá thế nào.
Sau khi suy nghĩ kỹ, chỉ để đó mười sáu ngàn tám trăm.
Vừa mỉm đưa phong bao cho Trần Khê, còn kịp lời khách sáo, cô đã thản nhiên xé phong bao ngay mặt đếm tiền từng tờ một.
Sau khi đếm xong, sắc mặt của cả Trần Khê lẫn Giang Hạo đều thay đổi.
Trần Khê cầm phong bao, khóe môi nhếch lên, ánh mắt đầy ý nhưng hề thân thiện:
“Dì , ý dì là gì đây?”
Giang Hạo sốt ruột ôm lấy cô , liên tục dỗ dành:
“Mẹ chắc chắn nhầm !”
“Mẹ, chẳng chúng đã rõ là hai mươi ngàn ? Số còn ?”
Tôi tức đến bật .
Cái phong bao , trông cứ như là đang nợ cô ?
“Mẹ, mẹ còn đó làm gì?”
Đối diện với vẻ mặt hậm hực của Giang Hạo, cũng nổi nóng.
Không chút do dự, giật phong bao từ tay Trần Khê nhét thẳng túi :
“Đã thấy ít thì đừng lấy nữa.”
“Tôi bận cả ngày mệt . Giang Hạo, tiễn khách.”
Trần Khê giậm mạnh chân, đẩy Giang Hạo tức tối bỏ .
Giang Hạo trừng mắt một cái đầy tức giận, đó vội vàng đuổi theo Trần Khê.
3.
Đến khi chồng vệ sinh xong bước , trong nhà chỉ còn mỗi ghế sô pha.
Anh gãi đầu, vẻ mặt đầy ngơ ngác:
“Người cả ? Đi nhanh ?”
Tôi càng nghĩ càng giận, kể bộ chuyện xảy sót một chữ.
Nghe xong, chồng vui, lườm một cái:
“Sao em hẹp hòi thế?”
“Chẳng chỉ hai mươi ngàn thôi ?”
“Con thích thì cứ đưa nó .”
Hai cha con đúng là cùng một giuộc.
Nhắc đến tiền thì nhẹ bẫng, cứ làm như là tỷ phú bằng.
Tôi tức đến phát nghẹn, uống liền một ngụm trà lạnh mới thấy dễ chịu hơn một chút.
“Giang Thái Hòa, thì dễ lắm!”
“Anh hào phóng thì tự bỏ tiền mà cho nó!”
Giang Thái Hòa làm việc trong một công ty quốc doanh, lương cao nhưng định.
Sau khi trừ bảo hiểm và các khoản đóng góp, một năm đến tay cũng chỉ tầm sáu, bảy chục ngàn.
Anh đam mê câu cá, thích chụp ảnh, tự nhận là đàn ông tâm hồn nghệ thuật.
Lương tháng gần như đều tiêu hết mấy sở thích đó.
Chi phí sinh hoạt, tiền học của hai đứa con, cả những khoản chi tiêu trong nhà đều do cáng đáng.
Giang Thái Hòa cau mày:
“Còn phân chia gì mà của với của em? Đã là vợ chồng thì cùng gánh vác chứ?”
“Nói chứ, em cũng nên chăm chút bản thân một chút . Lúc nào cũng lôi thôi lếch thếch thế !”
Tôi cúi đầu tạp dề màu nâu rộng thùng thình .
Hôm nay nấu tận tám món, đầy đủ cá thịt, tôm cua.
Trên tạp dề bám đầy dầu mỡ, tóc tai cũng rối bù, còn vương cả mùi khói bếp.
4.
Giang Thái Hòa càng càng hăng, miệng cứ mở đóng , ngừng chỉ trích .
“Đây là lần đầu tiên con trai dẫn bạn gái về nhà, mà em làm giận bỏ !”
“Thật là, mỗi chuyện nhỏ xíu cũng làm xong!”
“Em đúng là quá tính toán, đầu óc thiển cận!”
“Không với em nữa, tìm con, xem làm để dàn xếp chuyện .”
“Đến lúc đó, em đừng mà bày cái vẻ mặt khó chịu của mẹ chồng, cần xin thì xin , cần mua quà thì mua quà!”
Vừa , xách áo khoác lên thẳng ngoài, để mặc tức đến suýt ngã ngửa.
Tôi ghế sô pha, càng nghĩ càng giận, lồng ngực như ai dùng búa đập liên hồi, đau nghẹn.
“Đinh đoong—”
Tiếng chuông điện thoại reo vang kéo khỏi những suy nghĩ nặng nề.
Là cuộc gọi video của con gái.
“Mẹ ơi, mẹ yêu dấu của con, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ!”
Trên màn hình, gương mặt tươi rạng rỡ của con gái khiến khựng , thoáng chút ngỡ ngàng.
Thì hôm nay là sinh nhật của .
chồng và con trai, chẳng ai nhớ cả.
Những năm đầu khi cưới, Giang Thái Hòa vẫn còn mua bánh kem, tặng quà sinh nhật cho .
từ khi con gái chào đời, mâu thuẫn giữa và ngày càng lớn.
Mẹ chồng ghét bỏ con gái, nuôi con gái là lỗ vốn, tốn tiền nuôi một đứa vô dụng, còn nhất quyết mang con bé cho .
đó là đứa con mang nặng đẻ đau suốt mười tháng, làm thể đồng ý?
Giang Thái Hòa kẹt giữa và mẹ chồng, chẳng biết bênh ai, quan hệ giữa hai vợ chồng vì thế mà rạn nứt.
Về , cũng còn giữ thói quen tổ chức sinh nhật cho nữa.
Đến bây giờ, lẽ cũng đã quên luôn ngày sinh của là khi nào.
Còn con trai , đây vẫn nhớ mà chúc mừng sinh nhật mẹ.
lần , trong mắt nó chỉ mỗi bạn gái, còn nhớ gì đến nữa?
5.
Nói chuyện với con gái một lúc, tâm trạng cũng khá hơn nhiều.
Lúc , chuông cửa vang lên. Tôi mở cửa, thấy một nhân viên giao hàng đang cửa nhà.
Anh đưa cho chiếc bánh kem và bó hoa tươi, vội vã rời .
Tất cả những thứ … đều là do con gái đặt cho .
Dù đang học ở tận Bắc Kinh, cách nhà xa đến , con bé vẫn quên sinh nhật mẹ.
Sau khi cúp máy, cơn giận trong lòng cũng dần dần nguôi ngoai.
Thôi , chỉ cần con cái vui vẻ, chỉ cần gia đình yên ấm, nhịn một chút, lùi một bước cũng chẳng chuyện gì quá lớn.
Dù nhiều năm nay, vẫn luôn nhẫn nhịn.
Nhẫn nhịn sự thờ ơ của Giang Thái Hòa, nhẫn nhịn những lời cay nghiệt của mẹ chồng.
Trước đây, từng nghĩ đến chuyện ly hôn.
bố mẹ đồng ý.
Mẹ bảo, Giang Thái Hòa rượu chè, cờ bạc, trăng hoa, vũ phu, như thế đã là một chồng hiếm .
Người thân bạn bè cũng khuyên, bảo rằng gia đình nào cũng những khó khăn riêng, chẳng đàn ông nào hảo cả.
Nếu ly hôn, hai đứa con sẽ ?
Thế là giống như biết bao phụ nữ khác, tiếp tục nhẫn nhịn để duy trì cuộc hôn nhân .
Phụ nữ khi đã lập gia đình, dù chịu bao nhiêu uất ức, chỉ cần một chút ngọt ngào, họ vẫn sẽ cắn răng chịu đựng mà bước tiếp.
Trước đây, mẹ ép lấy chồng.
Bây giờ, bà bắt đầu giục con gái kết hôn.
hề vội vã.
Con bé thích học, học xong thạc sĩ học tiếp lên tiến sĩ.
Tôi ủng hộ.
Học hành chẳng vẫn hơn lấy chồng ?
6.
Buổi tối, Giang Thái Hòa về nhà, chẳng thèm với một lời nào.
Anh lúc nào cũng như .
Chỉ cần ý là chiến tranh lạnh với .
Lúc còn trẻ, sẽ cảm thấy buồn, nhưng bây giờ, thấy thật yên tĩnh.
Suốt ba ngày trời, cứ giữ nguyên bộ mặt lạnh như tiền đó.
Mãi đến sáng thứ Bảy, Giang Thái Hòa bất ngờ chủ động mở miệng.
“Em mua ít đồ ăn , hôm nay con trai sẽ đưa bạn gái về nhà ăn cơm.”
“Nó thực sự thích Trần Khê, một lòng cưới con bé đó.”
“Em thiếu tiền, chỉ vì mấy ngàn mà làm mất hòa khí gia đình, đáng ?”
Tôi mở một cửa hàng thực phẩm nông sản, bao nhiêu năm gây dựng, khách hàng định, mỗi năm kiếm cũng năm, sáu trăm ngàn tệ.
Mấy ngàn tệ, đúng là số tiền lớn.
Dù thích Trần Khê, nhưng dù cuộc sống cũng là của con trai, thích ai, nó tự quyết định.
Nó đã nhượng bộ một bước, thì cũng lùi một bước .
Gia đình, chuyện gì mà thể bỏ qua chứ?
Thấy cúi đầu gì, Giang Thái Hòa biết đã đồng ý, liền tươi hớn hở.
“Đó, thế mới đúng chứ! Nhà hòa thuận thì mọi chuyện đều suôn sẻ!”
Tôi tất bật suốt cả ngày, nấu một bàn đầy thức ăn.
Chờ mãi chờ mãi, thậm chí còn hâm nóng thức ăn đến hai lần, nhưng con trai và Trần Khê vẫn đến.
Mãi đến khi trời tối, hai họ mới chậm rãi xuất hiện.
Trần Khê giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh, rõ ràng hề đến đây.
Cô ngậm chặt miệng, thèm chào hỏi một câu, cứ thế phịch xuống ghế sô pha.
Tôi nén giận, bếp bưng đồ ăn .
Giang Thái Hòa , cố gắng xoa dịu bầu khí.
“Đói đúng ? Nhanh bàn ăn cơm nào!”
Giang Hạo bằng ánh mắt khó xử, lí nhí:
“Chúng con ăn .”