Công Chủ Đích Cục - Chương 11
24
Trời dần âm u.
Trên bờ sông, vẻ mặt bách tính dần lộ rõ niềm vui.
Huyền Tú múa xong, cắm lễ kiếm xuống mặt, nửa quỳ xuống : “Thỉnh thiên thần ban mưa!”
Hoàng đế lập tức hô theo: “Thỉnh thiên thần ban mưa!”
Bách tính cũng cúi đầu, thành kính mà đồng thanh vang vọng: “Thỉnh thiên thần ban mưa!”
Lúc , Lạc Thế Thu là cận vệ của Thiên tử, vẫn luôn bên cạnh Hoàng đế.
Nhân cơ hội , bắt đầu lặng lẽ di chuyển khỏi vị trí ban đầu.
Xem , cũng chuẩn động thủ .
khoảnh khắc , một mũi tên từ xa xé gió lao tới, nhắm thẳng Thiên tử.
Lạc Thế Thu kinh ngạc, vô thức đưa mắt về hướng Thẩm Thời.
Ta thẳng , khẽ mỉm , giơ tay vẫy vẫy.
Lạc Thế Thu phản ứng cực nhanh, lập tức kéo Hoàng đế tránh khỏi mũi tên.
Mũi tên sượt qua bên cạnh Hoàng đế, cắm thẳng tượng thần phía .
Tượng thần lung lay một chút.
dừng ở đó, một khối đá khổng lồ bay đến, đập mạnh tượng thần, khiến nó lập tức vỡ tan, từng mảnh vụn rơi xuống mặt sông.
Lễ tế thần tức khắc rơi hỗn loạn.
Dân chúng hai bên bờ lặng , ánh mắt ngơ ngác, bộ gian chỉ còn tiếng nước sông róc rách ngừng.
Hoàng đế cực kỳ hoảng loạn, liên tục quanh bốn phía, bao lâu liền ôm chặt ngực.
Bệnh tim của ông phát tác .
Thuốc “Đàm Hoa” đã vét sạch bộ tiềm lực trong cơ thể Hoàng đế. Lần phát bệnh , chính là thời khắc ông lìa đời.
Bệnh tim lần đến hung mãnh từng thấy, chỉ trong chớp mắt, Hoàng đế ngã xuống ngay mắt mọi .
Một tay ôm ngực, tay vẫn cố chấp túm lấy áo Lạc Thế Thu buông.
Thẩm Thời tiến lên một bước, lớn tiếng hô vang: “Lạc Thế Thu mưu phản hành thích, các vị theo thảo phạt nghịch tặc!”
Ngay đó, tất cả binh mã các con thuyền lập tức hành động.
Ta một thân lễ phục, ung dung đầu thuyền, từ từ lướt qua ánh mắt chăm chú của muôn dân thiên hạ.
Cũng lúc , bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm kinh thiên động địa.
Từng giọt mưa rơi xuống lất phất, càng lúc càng lớn, nối liền thành một màn nước trắng xóa.
Bách tính đồng loạt ngẩng đầu, giơ tay đón lấy từng giọt mưa quý giá, trong mắt chỉ còn vẻ hoang mang, ngơ ngẩn.
Thế gia làm loạn, tượng thần vỡ vụn, Thiên tử băng hà.
Tế phẩm hiến thần thì vẫn bình yên vô sự.
Một lễ tế thất bại đến , một cục diện hỗn loạn đến thế,
nhưng tại vẫn mưa rơi? Là vì đời thần linh, vì đời vốn chẳng thần linh nào cả?
Lạc Thế Thu tạo phản, hai nhà Tào, Liễu theo đồng loạt trở thành đồng phạm, chẳng bao lâu liền đại ca thuận thế bắt giữ.
Ta theo đoàn thuyền trở về hoàng cung, thay bộ y phục sạch sẽ, ung dung xuống ngai vàng tượng trưng cho quyền lực chí tôn.
Từ lâu về , từng một nguyện vọng.
Ta đoạt lấy thiên hạ, đó trả thiên hạ cho trong thiên hạ.
Ban đầu, cứ ngỡ khó khăn lớn nhất ở vế .
Chính vì Hoàng đế cao , coi muôn dân như nô lệ, tùy ý lăng nhục giẫm đạp, mới khiến thiên hạ điêu linh.
Ta cứ tưởng, chỉ cần đoạt ngai vàng, mọi vấn đề sẽ giải quyết dễ như trở bàn tay.
Mãi mới nhận , vế chỉ là khó, nhưng vế mới thật sự là khó như lên trời.
Thế gia khống chế triều đình, cản trở con đường tiến thân của dân chúng.
Huyền Môn cung phụng thần linh, tròng cổ bách tính một chiếc gông vô hình.
Hoàng quyền, thế gia, Huyền Môn hợp thành một vòng xoáy kỳ dị, chia nhân gian thành hai tầng riêng biệt:
Người giàu càng giàu, kẻ nghèo càng nghèo.
Muốn thực hiện nguyện vọng , chỉ đoạt lấy đế vị, mà còn nhổ tận gốc ba đại thế gia, và nhất định giết thêm một vị thần nữa.
Ta từng từ chối trở thành tế phẩm, bởi biết, đây là cơ hội nhất từng .
Chỉ cần mượn lễ tế thần hôm nay, thể một mũi tên hạ gục ba con chim lớn.
Từ giờ phút trở , vận mệnh thiên hạ đã trong bàn tay .
25
Ai cũng khao khát lên long ỷ, nhưng thật cảm giác ở nơi cao cũng chẳng khác gì ở bất cứ .
Người đầu tiên tìm tới là Liễu Vân Sơ.
Hắn tức giận cực điểm, mang hung khí xông điện, lập tức của đè nghiến xuống đất.
Hắn đất, trợn mắt hung hăng , nghiến răng: “Ta tin lời ngươi , kết quả ngươi lừa thêm lần nữa.”
Bởi vì một mũi tên của Liễu Vân Sơ, Liễu gia lập tức trở thành đồng phạm mưu phản, tộc bắt giữ.
Ta : “Sao thể coi là lừa gạt ? Ngươi xem, chẳng tương lai của Liễu gia thật sự trong tay ngươi ?”
Liễu Vân Sơ hai mắt đỏ rực, hận thể lao lên giết ngay lập tức.
Ta trêu chọc nữa, lấy thanh đao của , đồng thời lệnh buông .
“Nói cho ngươi một chuyện, làm mẹ thường nghĩ xa cho con cái. Có lẽ ngươi nên về hỏi Thẩm phu nhân một chút, biết tâm tình bà , sẽ hết với ngươi.”
Ta hỏi tiếp: “Lệnh đường họ gì nhỉ?”
Liễu Vân Sơ ngơ ngác trả lời theo bản năng: “Họ Thẩm…”
Ta khẽ : “Thật khéo, vị trưởng mà mượn thân phận cũng họ Thẩm đấy.”
“Ngươi chắc cũng đoán , trong kinh thành nhất định âm thầm truyền tin giúp , mới khiến thể chiếm tiên cơ khi cung.”
Liễu Vân Sơ xong lời thì ngẩn ngơ.
“Thân phận Thẩm Thời, chỉ cần ngươi gật đầu, chính là của ngươi.”
“Còn nhớ những gì từng ?” Ta mỉm dịu dàng , “Ta làm bất cứ chuyện gì, cũng bao giờ coi ngươi là kẻ địch.”
Nói xong, nhẹ nhàng kéo cổ tay Liễu Vân Sơ qua, cẩn thận bắt mạch cho lần nữa.
Mạch tượng hôm nay đã hơn hôm qua một chút, xem thực sự ngoan ngoãn uống thuốc.
Cũng lời thật đấy chứ.
Ta kìm mà nhẹ giọng dỗ dành thêm vài câu: “Xem như nể tình đang chữa bệnh cho ngươi, ngươi tha thứ cho lần … , tất cả những lần đây luôn , ?”
Vẻ mặt Liễu Vân Sơ phức tạp vô cùng, nửa ngày chẳng thốt nổi một câu đáp .
Cuối cùng, chỉ tìm đại một lý do nào đó, chật vật bỏ chạy.
Có lẽ là vội vàng tìm mẹ ruột để hỏi rõ ràng.
Ở bên cạnh Liễu Vân Sơ thật thoải mái nhất, chẳng cần lo nghĩ nhiều điều.
Ta mỉm , nhẹ nhàng trở ngai vàng.
Một lát , Lạc Thế Thu giải điện.
Ta từ cao xuống , ung dung mở lời: “Ca ca , quả nhiên thể nào chứng kiến cảnh ngươi lên hoàng vị .”
Lạc Thế Thu thần sắc trống rỗng, đôi mắt chẳng còn sót chút nào vẻ kiêu ngạo ngày .
Hắn thật lâu, cuối cùng dường như hạ quyết tâm nào đó, đột nhiên xốc áo quỳ rạp xuống, trán đập mạnh xuống nền điện.
Chỉ một cú dập đầu , trán đã rớm máu.
“Bệ hạ, mọi tội ngày đều là do gây nên, tất cả sai lầm chỉ thuộc về một . Xin mở lượng hải hà, tha cho Lạc thị một con đường sống.”
Giọng khẽ run lên, dáng vẻ cũng chút kỳ lạ.
Sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh rịn đầy trán, cổ và bàn tay nổi gân xanh, rõ ràng đang chịu đựng đau đớn khủng khiếp.
Ta quan sát một lát, khẽ hỏi: “Ngươi uống độc dược ?”
Lạc Thế Thu thê lương: “Loại độc sẽ giày vò kẻ uống suốt ba ngày ba đêm mới chết. Ta bệ hạ tận mắt chứng kiến, hy vọng thể nguôi giận.”
Ta và Lạc Thế Thu, giữa chúng tuy đã chồng chất vài mạng , nhưng rốt cuộc cũng chỉ là khác biệt lập trường, thành vương bại khấu mà thôi.
Hiện giờ đã thắng, với càng chẳng còn oán hận gì.
Ta chẳng hứng thú xem giãy giụa trong đau đớn, cũng định thay đổi quyết định chỉ vì mấy câu .
Ta thêm nữa, chỉ thản nhiên ném thanh đao ban nãy tới mặt .
Lạc Thế Thu thanh đao, lập tức hiểu rõ ý .
Hắn tự giễu nhạt, chậm rãi bò về phía , run rẩy cầm lấy cán đao.
“Cũng , Lạc gia nuôi dưỡng mười mấy năm, giờ đây coi như đã làm tròn bổn phận với họ .”
Nói đoạn, rút đao khỏi vỏ, dứt khoát tự vẫn ngay giữa đại điện.
26
Sau ngày đại tế, xử lý nhiều việc.
Thái tử qua khỏi, vài ngày cũng buông tay rời khỏi nhân gian.
Ta tuy từng nhiều lời dối gạt, nhưng tự nhận là kẻ trọng chữ tín.
Ta đã hứa với Liễu Hoàng hậu rằng sẽ dốc hết khả năng cứu chữa Thái tử. Quả thật, đã tận lực .
Ta là mong chữa khỏi bệnh tim hơn bất kỳ ai đời, nhưng tiếc thay, thật sự làm .
Trong mắt đời, là một đại phu lợi hại. y thuật của tính đến nay, kỳ thực mới chỉ học bốn năm.
Trình độ y thuật của , nhiều lắm chỉ thuộc mức khá, thậm chí so với trị bệnh, càng giỏi dùng độc hơn. Chỉ là bí mật giờ đã ai còn biết nữa.
Ta tìm công chúa Minh Châu, đưa nàng trở về cung.
Nàng rời cung lâu, nhưng cả nàng đã khác , trưởng thành nhiều. Minh Châu chủ động xin một chức quan, làm gì đó để thay đổi.
Nhìn , thế giới bên ngoài cung thành đã gây chấn động nhỏ với nàng. Nàng thật lòng làm điều gì đó.
Ta giữ Thúy Vũ ở bên cạnh.
Nữ tỳ nhỏ bé đêm ngày tế thần, bất chấp nguy hiểm dẫn Liễu Vân Sơ tới gặp , bảo nhớ kỹ tên nàng, giờ đây đã thành nữ quan nội cung.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, nàng đã nhanh nhẹn quản lý mọi việc trong cung đấy.
Cục diện nhanh chóng định.
Nửa tháng , chính thức đăng cơ.
Đạo chiếu thư đầu tiên mà hạ khi lên ngôi là phế bỏ chức vị quốc sư, giải tán Huyền Môn.
Huyền Tú kết tội mê hoặc lòng , lập tức tống ngục, chờ ngày xử trảm.
Trước lúc chết, ầm ĩ đòi gặp mặt một lần.
Ta tới gặp , bởi cũng nhiều chuyện hỏi.
Huyền Tú dựa góc tường, lặng lẽ nghịch chiếc lạc tử hoa mai trong tay, chậm rãi hỏi :
“Ngươi đối xử với Liễu Vân Sơ luôn bao dung che chở, cùng Tào Thừa thì vui đùa qua , thậm chí với Lạc Thế Thu cũng từng nương tay thương hại. Vì chỉ riêng , ngươi từng mềm lòng một chút nào? Phải chăng, đối với ngươi, vô dụng?”
Ta bình tĩnh hỏi : “Huyền Tú, ngươi hãy thành thật , trận đại dịch bốn năm mà ngươi tiên đoán, thiên tai ?”
Huyền Tú ngừng một chút, đó khẽ đáp: “Ta chắc chắn, nhưng e là . Ngươi từng nghĩ, vì biết tương lai, vì từ đầu đã chắc chắn ngươi chính là công chúa ?”
“Ta xin rửa tai lắng .”
“Ngươi từng hỏi , liệu tin đời kẻ sinh đã thông tỏ mọi sự ?”
“Ta tin chứ.”
“Vậy còn ngươi? Ngươi tin rằng đời tồn tại kẻ một thân hai mạng ?”
Ta thoáng sửng sốt.
Huyền Tú tiếp tục: “Những lời tiên tri của đều là những gì đã từng trải qua ở kiếp . Ta từng tận mắt chứng kiến ngươi đăng cơ, chứng kiến ngươi đồ sát Huyền Môn, máu chảy thành sông. Vì , ngay lần đầu thấy ngươi, mới khẳng định ngươi chính là công chúa.”
Hắn dừng một chút, dường như nhớ điều gì:
“Nàng đã cứu nên cứu, cuối cùng rước lấy tai họa, hại chết cả thôn làng.”
“Còn nàng …” Huyền Tú lẩm bẩm như tự với , “Đến tận bây giờ, vẫn luôn cảm thấy, Niệm Vi và công chúa, vốn dĩ thể nào là cùng một .”
Ta im lặng hồi lâu mới lên tiếng:
“Ngươi chẳng đã sớm biết câu trả lời ?”
“Ta vốn còn một tỷ tỷ. Nàng mới chính là cứu ngươi.”
Ta vốn một tỷ tỷ, nàng chính là mà sùng kính nhất đời .
Nàng sinh đã thông tỏ thế gian, thấu vạn sự, y thuật càng tuyệt diệu vô song. Nàng ngụy tạo vết bớt, xóa sạch dấu vết về sự tồn tại của .
Ta và nàng dùng chung một thân phận, chung một cái tên là Trần Niệm Vi. Nàng nhũ danh là Niệm Niệm, là Vi Vi.
Nàng sớm đã bố trí hết thảy, còn đến muộn màng mới hiểu rõ.
Chúng từng hứa hẹn với một điều: Nàng sẽ bố trí ván cờ tiền bán đoạn, còn tiếp chặng đường phía .
Nàng sinh non mắc chứng bệnh tim từ nhỏ, đến năm mười sáu tuổi thì giữa những ngày xuân còn dang dở.
Nàng vốn mang huyết thống thần y, cũng là công chúa chân chính của hoàng tộc.
Còn , từ đầu chí cuối, chẳng qua chỉ là con gái của một tên thủ lĩnh thủy phỉ tầm thường mà thôi.
[HẾT]