Cuối Cùng Tôi Và Phản Diện Đã HE - Chương 2
5
Nửa đêm mười hai giờ.
Tôi nhắn tin cho Tạ Cảnh.
[Tạ Cảnh, ngủ ?]
Anh trả lời nhanh: [Có chuyện gì?]
[Tôi thể qua ngủ cùng ?]
Anh gửi đến sáu dấu chấm: [……]
[Không.]
Sau đó thì để ý đến nữa.
Rạng sáng một giờ.
Tôi rón rén qua, gõ cửa phòng Tạ Cảnh.
“Tạ Cảnh——
“Anh ngủ ?”
Không ai trả lời .
ánh đèn lọt qua khe cửa bỗng tắt phụt.
“Tạ Cảnh!”
Tôi nhỏ giọng, bực tức.
Vẫn ai trả lời.
Tôi đưa tay nắm lấy tay cầm, giả vờ xoay nhẹ, ổ khóa phát tiếng động.
Bên trong ngay lập tức vang lên một giọng chút căng thẳng.
“Ngủ .”
Tôi tựa cửa.
“ ngủ , thật sự thể ngủ cùng ?”
“Không.”
Được thôi.
Rạng sáng hai giờ.
Tôi rón rén đến cửa phòng Tạ Cảnh.
“Tạ Cảnh, thật sự ngủ , hu hu hu hu.”
Bên trong động tĩnh.
Tôi bám cửa: “Anh đã ngủ ?”
Vẫn yên tĩnh đến mức thể tiếng kim rơi.
Tôi đè giọng xuống: “Vậy thì——
“Vậy thì tự lấy một cái áo của để ôm ngủ nhé?”
Bên trong lập tức vang lên tiếng trở , động tác lớn và nhanh.
Sau đó là giọng thể nhịn của Tạ Cảnh.
“Lâm Ninh, cô con gái !”
Tôi lóc.
“Người chỉ là quá cần thôi mà.”
Tạ Cảnh: “…”
Anh biết nghĩ gì, thêm lời nào nữa.
Bên trong vang lên tiếng bước chân.
Tôi vui vẻ lắng tiếng bước chân càng lúc càng gần, dừng ở vị trí chỉ cách một cánh cửa.
Sau đó——
Cạch.
Tiếng cửa khóa trái.
Tôi tức giận.
“Sao còn khóa cửa chứ!”
Tạ Cảnh lệnh: “Về phòng ngủ .”
“Tôi ngủ , ngủ , ngủ …” Tôi lẩm bẩm.
Tạ Cảnh vô tình.
Anh để ý đến nữa.
Không , trong nhà chỉ .
Rạng sáng ba giờ.
Tôi lầu hai, đụng mặt với quản gia đang tuần tra ban đêm.
Rạng sáng bốn giờ.
Tôi bếp hâm nóng một cốc sữa, làm dì giúp việc trong nhà giật tỉnh dậy.
Rạng sáng năm giờ.
Tôi vườn hóng gió, chào hỏi bảo vệ cổng.
……
Luôn bận rộn cho đến sáng.
Tôi thấy tiếng động chuẩn bữa sáng trong bếp, nhiệt tình giúp đỡ.
Tôi xung phong vẽ hình lên tách cà phê dì giúp việc pha xong, thoa thêm chút son nude nhạt cho gương mặt bớt nhợt nhạt, lóc cóc chạy đến cửa phòng Tạ Cảnh gõ cửa.
“Tạ Cảnh—— mang cà phê cho .”
Cánh cửa đóng kín cả đêm cuối cùng cũng mở .
Tạ Cảnh mặc một chiếc áo ngủ màu đen rộng rãi, chú ý đến gương mặt hốc hác của , nhíu mày.
“Cô làm ?”
Tôi giả vờ ngây ngốc.
Anh hỏi: “Bị bệnh ?”
Tôi sờ gương mặt tái nhợt của .
“Không , chỉ là tối qua ngủ thôi, …”
Tạ Cảnh nhanh chóng cắt ngang lời , cúi đầu tách cà phê tay .
“Đừng nữa——ai làm cái ?”
Tôi khó hiểu: “Sao hỏi ?”
Anh liếc tách cà phê với hình vẽ mặt.
“Dì giúp việc nhà biết vẽ hình .”
Trên mặt cà phê hình một chú chó dễ thương, thè lưỡi , trông tinh nghịch.
Nhìn kỹ còn chút giống Tạ Cảnh.
Tôi tự tin và tự hào: “Tôi làm đấy, ?”
Tạ Cảnh thèm ngẩng đầu lên.
“Thừa thãi.”
Tôi chẳng để ý lời , đưa tách cà phê đến mặt .
“Anh xem ? Đẹp ?”
Tạ Cảnh đưa tay chỉnh cổ áo, đầu .
“Bình thường.”
6
Hừm, Tạ Cảnh thèm để ý đến , thì sẽ khác để ý đến thôi.
Lúc đồ ăn mang lên, quản gia ân cần hỏi thăm .
“Tiểu thư Lâm, tối qua cô nghỉ ngơi ? Lần những việc đó cần cô tự làm .”
Tạ Cảnh hiểu .
“Việc gì?”
Quản gia giải thích: “Tối qua tiểu thư Lâm đã giặt hết quần áo của thiếu gia.”
“Quần áo của ? Quần áo gì?”
Quản gia hạ giọng bổ sung: “Đồ vest của thiếu gia thể giặt tay, tiểu thư Lâm đã giặt… đồ lót của thiếu gia.”
Sắc mặt của Tạ Cảnh lập tức thay đổi.
“Lâm Ninh!”
Còn kịp hết, dì đã mang bữa sáng đến.
Bà lo lắng hỏi .
“Tiểu thư Lâm, tối qua cô ngủ muộn như , sáng nay dậy sớm giúp việc, cơ thể chịu nổi ?”
Tạ Cảnh cau mày: “Lại giúp cái gì?”
Dì giải thích: “Tối qua tiểu thư Lâm vốn đã hâm nóng sữa cho thiếu gia, nhưng biết thiếu gia dung nạp lactose, sợ lãng phí nên cô tự uống.
“Sáng nay cô dậy từ sớm, bữa sáng cũng là do cô chuẩn cho thiếu gia.
“Tiểu thư Lâm còn một thực đơn dinh dưỡng, là chăm sóc sức khỏe cho thiếu gia…”
Còn kịp hết, vệ sĩ bên ngoài đã bước với một bó hoa trong tay.
“Thiếu gia, đây là mấy bông hoa tiểu thư Lâm là nở nhất rạng sáng nay, đã nhờ cắt mang đến cho ngài.”
“…”
Tạ Cảnh im lặng một lát, chằm chằm .
“Cô bận rộn nhỉ.”
Tôi đối diện , đáng thương .
“Tạ Cảnh…”
Anh nhíu mày.
“Đừng làm nũng.”
“!”
Tôi .
“Gọi tên cũng ?”
Động tác của Tạ Cảnh khựng , ánh mắt , dường như mang theo chút nghiến răng nghiến lợi.
“Lâm Ninh, rốt cuộc cô gì?”
Tôi chống cằm .
“Tôi ở cùng .”
Ánh mắt kinh hoàng của quản gia, dì và vệ sĩ xa đồng loạt quét về phía .
khi chạm ánh mắt của Tạ Cảnh, họ lập tức giả vờ như chuyện gì, vội vàng dời .
Tạ Cảnh vẫn cầm cốc nước trong tay.
Anh chút biểu cảm đặt cốc xuống, yết hầu khẽ chuyển động.
“Nói thêm mấy câu như nữa, sẽ ném cô và đồ của cô ngoài.”
Lời cảnh cáo rõ ràng.
hôm qua thế.
Có vì hôm nay đông quá nên ngại ?
Vậy sẽ tìm lúc ai bàn với .
Thế là ngoan ngoãn gật đầu.
“Ừ, thôi.”
7
Tôi thể hiện hiểu chuyện như .
Thế mà Tạ Cảnh trông vẫn như hài lòng lắm.
Anh còn kỳ quặc một cái.
Thật đáng tiếc.
Anh ăn xong, chào hỏi gì mà làm luôn.
Tôi cứ loanh quanh trong biệt thự tìm kiếm cơ hội, nhưng mãi thấy lúc nào ở một .
Quản gia dường như nhận điều gì, tới cùng .
“Tiểu Lâm, cô đừng để ý vẻ ngoài cứng rắn của thiếu gia, thực trong lòng vui.”
Tôi kịp phản ứng: “Hả? Ý bác là gì?”
“Từ khi phu nhân qua đời, bên cạnh thiếu gia còn ai quan tâm nữa.”
Hoàn cảnh , hệ thống dường như đã kể qua cho .
Mẹ của Tạ Cảnh đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơn mười năm .
Cha vì vượt qua nỗi đau nên đã nước ngoài tập trung công việc, đoái hoài đến .
Tạ Cảnh tính cách lạnh lùng, giao du với ai.
Không ai để ý, ai yêu thương, cuối cùng dần dần biến thành phản diện.
Thật đáng thương.
“Thiếu gia để tâm đến nhiều thứ, việc đồng ý cho cô dọn ở là vì chấp nhận cô, vì ai khác.”
Quản gia xong, mắt đã ngấn lệ.
“Tiểu Lâm, nếu thể, tình cảm cô dành cho thiếu gia, đừng rút ?”
Chắc chắn .
Tôi còn nhiệm vụ mà.
Tôi đồng ý dứt khoát.
“Tất nhiên là vấn đề gì.”
Đến lúc ăn tối, Tạ Cảnh đưa một vị khách về nhà.
Là một đàn ông trai kém gì .
Hệ thống bất ngờ nhảy : [Ký chủ, đây chính là nam chính, Thẩm Ngọc.]
Ồ!
Bảo trai thế.
Tôi vội vàng rót trà cho Thẩm Ngọc, chăm chú khuôn mặt .
Dù ngũ quan đều tinh xảo, nhưng và Tạ Cảnh là hai phong cách khác .
Tạ Cảnh vẻ sắc bén, còn Thẩm Ngọc lạnh lùng, mang cảm giác như một đóa hoa cao ngạo.
Khi đang mải suy nghĩ, bỗng một giọng lạnh lẽo vang lên bên cạnh.
“Cô đang gì ?”
Tôi hồn, biết từ khi nào Tạ Cảnh đã bên cạnh , ánh mắt vẻ thân thiện.
Tôi vội vàng nịnh nọt.
“À, thấy vị khách trai…”
Còn xong, cảm giác ánh mắt Tạ Cảnh càng thêm hung dữ.
Tôi ngẩn , biết nên tiếp tục khen nữa .
Đối diện, Thẩm Ngọc bật khẽ.
“Vị là?”
Tạ Cảnh liếc một cái, nhấp một ngụm trà.
“Vợ cưới của .”
Thẩm Ngọc ngạc nhiên.
“Là…”
Tạ Cảnh đặt chén trà xuống, ngắt lời .
“Của .”
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu.
Hả? Anh thừa nhận ?
Hệ thống nhanh chóng lên tiếng.
[Không ! Ký chủ, theo cốt truyện, cô thật sự thích nam chính.]
Hả?
Dù Thẩm Ngọc đúng là trai, nhưng…
Chuyện lắm.
[Không gì cả, đội cho phản diện một cái mũ xanh cũng là nhiệm vụ của ký chủ.]
[Nam chính đạo đức mạnh mẽ, nên thể để nghĩ cô và phản diện là một đôi.]
Tôi âm thầm nuốt nước bọt.
Cốt truyện kích thích ?
Không , dù cũng chỉ là nhiệm vụ xuyên sách.
Tôi đảo mắt một cái.
“Không , hôn ước chỉ là chuyện hồi nhỏ lớn nhắc tới thôi, đây chúng hề quen .”
Vừa , chống cằm, ánh mắt lấp lánh Thẩm Ngọc.
“Chủ yếu là nhà mới tịch thu tài sản, chỗ ở, Tạ Cảnh nể mặt lớn mới thu nhận , chúng quan hệ gì khác!”
Thẩm Ngọc cũng mỉm dịu dàng.
“Thì là tiểu thư nhà họ Lâm, thất lễ .”
Tôi vội vàng thân thiết: “Tiểu thư gì chứ? Đã phá sản , cứ gọi là Tiểu Ninh .”
Thẩm Ngọc gật đầu, mày mắt khẽ nhưng gì thêm.
Tôi chủ động hỏi: “Thẩm… vị ca ca , ăn gì cho bữa tối ? Tôi thể bếp làm cho .”
Sợ quá, suýt thì lỡ lời.
Lúc , vẫn biết tên mà.
Thẩm Ngọc chỉ khẽ : “Không cần , tiểu thư Lâm.”
Nói xong, nữa.
Theo ánh mắt của , thấy ánh như dao của Tạ Cảnh.
Tạ Cảnh đối diện với , nhanh thu cảm xúc, im lặng rời mắt .
Là do ảo giác ?
Sao cảm giác, vẻ vui nhỉ?