Giới thiệu truyện
Cướp Đoạt Thiên Phú
Là nghệ sĩ dương cầm chính, đêm buổi biểu diễn, đột nhiên quên hết tất cả các kỹ thuật chơi đàn.
Cùng lúc đó, trợ lý bên cạnh nhận thông báo từ hệ thống: [Chúc mừng ký chủ, đã thành công c//ướp đoạt thiên phú dương cầm (cấp độ tối đa)!]
Giữa tiếng xì xào của mọi , rơi xuống vực sâu, còn cô vươn lên đỉnh cao.
Tôi cầu xin trợ lý trả thiên phú cho , nhưng cô nhẫn tâm đẩy xuống lầu.
Sau khi chet, mở mắt lần nữa, chuông cửa vang lên.
Nhìn cô gái trẻ đến ứng tuyển vị trí trợ lý mặt, nở nụ đầy thú vị.
Thực ra tác giả hơi hướng mâu thuẫn một chút, bởi vì “thiên phú” ≠ “kinh nghiệm/khả năng chơi nhạc cụ”, bởi vì ai cũng có thể làm được một việc gì đó nếu họ luyện tập đủ lâu, chỉ là thiên phú giúp người đó đẩy nhanh quá trình hơn vô số người khác, ví dụ như nắm bắt nhanh hơn, cảm âm tốt hơn, phản xạ tập trung tốt hơn…v.v…. Mất thiên phú thì chẳng nhẽ lại mất hết tất thảy kinh nghiệm luyện đàn luôn? Ít nhất cũng sẽ nhớ nốt, nhớ âm, nhớ tư thế kéo đàn, nhớ cách bấm phím đàn, ít nhiều cũng phải chơi được như người mới tập đàn, hoặc chỉ đơn giản là tiếng đàn nghe “máy móc” quá. Bị nu8 cướp “thiên phú” xong Chu Dao, Tĩnh Nhan với Bhoir kia mất luôn cả khả năng chơi đàn, trong khi Tĩnh Nhan có nói “Chẳng nhẽ cô ta cướp thiên phú của tôi thì từng ấy năm tôi luyện tập sẽ biến mất hay sao?”
Hoàn