Cứu Vớt Nam Chính Văn Nữ Tôn - Chương 4
25.
“Chẳng từng ‘ cúi đầu vì năm đấu gạo’ ? Hôm nay cũng cúi đầu nhỉ?”
Chu Doanh lạnh, hả hê .
Khó lắm mới tìm cơ hội giễu cợt , nàng đương nhiên thể bỏ qua.
Ta chẳng buồn đáp lời, căn bản để ý đến nàng .
Chu Doanh nhận phản ứng, sắc mặt thoáng trầm xuống, nhưng ngay đó cong môi , dùng quạt khều lên một bức tranh của .
“Ấy, Diệp Vân, tranh chữ bao nhiêu bạc?”
“Hai lượng.”
Ban đầu định bán một lượng thôi.
Chu Doanh từ tốn cầm lên từng bức tranh xem xét, khóe môi vô thức nhếch lên.
Chữ , tranh cũng .
Xem nàng thực sự là thích sưu tầm tranh chữ, nụ môi còn khó lòng kìm .
Nàng vung tay hào phóng, “Ta lấy hết!”
Sau đó, phất tay hiệu cho gia nhân trả tiền.
Gia nhân lục tìm bạc trong túi, Chu Doanh cau mày khó chịu.
“Lề mề cái gì, chút bạc đó cũng cần đắn đo ?”
Nàng trực tiếp cầm lấy túi tiền ném cho , nặng trĩu cả một bao đầy.
“Không cần thối .”
Nàng chỉ tay, “Vàng ở phía đấy.”
—
26.
“Sau tranh mới, cứ mang thẳng đến phủ , lấy hết.”
Ta ngẩn một lúc, nhanh chóng gật đầu.
Cứ tưởng nàng đến gây sự, ai dè là thần tài giáng thế.
Chu Doanh ôm một đống tranh chữ, thỏa mãn rời .
Gia nhân giúp nàng cầm hộ, nhưng nàng gạt .
“Tránh , tay ngươi rửa ? Đừng làm bẩn tranh của , tự cầm !”
Cứ thế, nàng ôm cả đống tranh một đoạn đường dài.
Không hổ là thần tài, đúng là phong cách độc nhất vô nhị.
Ta xách túi tiền nặng trĩu, trong lòng cảm thán.
Hôm nay thu dọn sạp sớm một chút, đúng lúc thể dùng số tiền mua ít đồ cho gia đình.
Bộ y phục đã giặt đến bạc màu, còn y phục của Lận Như Chu cũng đầy những mảnh vá, đã đến lúc thay mới .
Ta khoác sọt sách, ghé một tiệm may, chọn vài bộ quần áo, đến tiệm vải mua thêm vài xấp.
Trong nhà cũng hết gạo .
Vậy thì mua thêm ít gạo và bột mì.
Hương thơm ngọt ngào từ tiệm bánh bên đường bay đến.
Lận Như Chu chắc chắn sẽ thích.
Vậy mua chút điểm tâm nữa.
Cả ít thịt, coi như là chúc mừng một phen.
Đi một vòng đầy hứng khởi, trở về tay xách nách mang.
27.
Để mau chóng trở về nhà, đã chọn đường tắt.
chính quyết định rước họa thân.
“Đứng , cướp đây!”
Một nữ nhân to con, gương mặt dữ tợn chắn mặt , quát lớn.
Biết , đã đường .
Ngay lúc định giao đấu với nàng , một kẻ khác bên cạnh vỗ mạnh lên đầu ả.
“Ngươi ngốc ? Nhìn nàng giống tiền ? Xem bộ dạng còn thảm hơn chúng nữa.”
Một nữ nhân gầy gò liếc mắt , tràn đầy khinh thường. “Cút , đồ nghèo kiết xác, đừng chắn đường lão nương kiếm tiền.”
Ta: “…”
Ngươi cần bất lịch sự đến ?
Hai tên cầm đao chặn đường một nữ tử vận váy trắng.
“Đứng , cướp đây!”
Ta tò mò đầu xem ai là kẻ xui xẻo lần .
Người nọ dung mạo thanh tú, từng cử chỉ đều toát lên phong thái tiểu thư danh gia vọng tộc.
Vải vóc nàng như ánh trăng dịu nhẹ, phản chiếu ánh sáng mờ ảo. Trên tay áo, tà váy đều thêu hoa văn kim tuyến tinh xảo, rõ ràng là loại gấm vóc thượng hạng.
Nơi thắt lưng còn đính một miếng ngọc bội trong suốt, chất ngọc tinh tế vô cùng.
Khoác lụa thượng phẩm, mang ngọc quý hiếm – đúng là đại phú hào.
Hai tên cướp trông thấy liền sáng mắt, ánh lên tia tham lam.
Có nên giúp nàng đây?
Ta còn đang suy nghĩ, thì nữ tử nọ đã lạnh mắt, rút dao găm trong tay áo , lao giao đấu với đám cướp.
Chẳng mấy chốc đã đánh bọn chúng bỏ chạy.
28.
Chẳng thú vị gì cả.
Ta đầu rời .
“Khoan đã.”
Nữ tử sải bước đuổi theo.
“Cô nương, nàng là thôn Ngọc Liễu ?”
Ta nghi hoặc nàng .
“Cô nương chuyện gì chăng?”
Nàng khẽ gật đầu.
“Ta đến thôn Ngọc Liễu tìm , biết thể phiền cô nương dẫn đường?”
Nói đoạn, nàng nhét tay một lạng bạc.
Vốn định từ chối, nhưng nàng cho quá nhiều.
Ta chẳng thiếu thứ gì, chỉ thiếu mỗi bạc.
Một ngày mà gặp hai kẻ lắm tiền, cũng thật hiếm thấy.
Nữ tử nọ theo , tiếp tục dò hỏi:
“Cô nương, trong thôn các ai họ ‘Lận’ ?”
“Lận” ư?
Ta lập tức cảnh giác.
Họ vốn hiếm thấy, mà trong thôn Ngọc Liễu chỉ duy nhất một – Lận Như Chu.
Nàng là ai? Tìm làm gì?
Ta tỏ vẻ gì, mà ngược dò xét ngược nàng .
“Có thì , mấy lận. Không biết cô nương tìm ai?”
“Hắn tên Lận Như Chu, hai mươi lăm tuổi, cao gầy, da trắng. Cô nương đã từng gặp ?”
“Chưa qua. Cô nương là gì của ?”
Nàng cụp mi mắt, nét mặt thoáng ảm đạm.
“Chỉ là bằng hữu mà thôi.”
29.
Có chuyện đây.
biết.
Tất cả là do hệ thống chết tiệt , đang truyền tin bỗng dưng mất kết nối, khiến chẳng thể nhận phần giới thiệu nhân vật chỉnh.
Nó là bảo trì, đến giờ vẫn tin tức gì.
Bình thường, nó chẳng khác gì đồ trưng bày, nhưng thỉnh thoảng vẫn chút tác dụng.
Nếu giờ nó còn ở đây, chắc hẳn thể giúp điều tra về nữ nhân tên Bạch Nguyên .
Ta cũng rõ nàng quan hệ gì với Lận Như Chu. Có nên để họ gặp đây?
Ta do dự hồi lâu.
Ngay lúc đó, một bóng hình quen thuộc xuất hiện mắt .
“Thê chủ.”
Lận Như Chu dắt theo Diệp Uyên chờ ở cổng thôn.
Hỏng bét.
Bạch Nguyên thấy , đôi mắt liền đỏ hoe, lao lên định ôm lấy , nhưng tránh .
Rõ ràng là nhận nàng , ánh mắt thoáng gợn sóng, nhưng giọng điệu lạnh lùng.
“Tiểu thư, xin tự trọng.”
Hắn dắt con trai đến mặt , lấy khăn tay lau mồ hôi trán , ánh mắt dịu dàng đến mức thể tan chảy lòng .
“Thê chủ, vất vả cho nàng .”
Ta mà lòng mềm nhũn, còn Bạch Nguyên thì lòng tan nát.
lúc , Diệp Uyên ôm lấy chân , ngọt ngào gọi một tiếng “A nương.”
Bạch Nguyên như giáng một đòn chí mạng, cả như bên bờ vực thẳm, chỉ còn nỗi tuyệt vọng khôn cùng.
“Như Chu…”
30.
“Ta đã gia thất, tiểu thư xin giữ ý tứ, gọi là Lận lang quân.”
Sắc mặt Bạch Nguyên càng thêm tái nhợt, như tấm gương đã vỡ, cố gắng ghép nhưng vẫn chẳng thể nguyên vẹn, bất cứ lúc nào cũng thể tan tành lần nữa.
Lận Như Chu để ý đến nàng , nhưng nàng chịu buông tha, ánh mắt tràn đầy hận ý, chẳng còn chút gì của dáng vẻ đoan trang, thấu tình đạt lý ban nãy.
“Như Chu, nàng đối xử với ngươi quá mức tàn nhẫn! Ngươi gầy nhiều quá, còn mặc y phục rách rưới thế …”
Giọng nàng nghẹn , đáy mắt tràn ngập đau lòng.
Nàng thể chú ý một chút ? Dù gì cũng là thê chủ của Lận Như Chu đấy!
Bạch Nguyên chẳng buồn sắc mặt , cứ thế bám theo về nhà.
Vừa bước cửa, thấy căn nhà trống trải, lạnh lẽo của , sắc mặt nàng càng khó coi, liên tục liếc mắt thương xót về phía Lận Như Chu, nhưng chẳng hề bận tâm.
Trái tim Bạch Nguyên như bóp nghẹt.
“Như Chu, là đã để ngươi chịu khổ. Là sai … Nếu như năm đó bỏ ngươi, kinh ứng thí, thì ngươi đã …”
“Đủ !”
31.
Hổ gầm, tưởng là mèo bệnh chắc?
Ta càng nghĩ càng giận, liền quát lên: “Trên đời nào chữ ‘nếu’? Hắn đã thành thân , hai chia tay đường ai nấy chẳng ?”
Ta đẩy nàng khỏi cửa, nhanh chóng đóng chặt .
Ta biết giờ như một quả bóng thổi căng, nhưng cũng hiểu vì tức giận như .
Chắc là đang ghen ?
làm thể chứ?
Ta và Lận Như Chu mới ở bên bao lâu?
Nhanh như đã động lòng ư?
Chuyện giống chút nào.
“Thê chủ…”
Lận Như Chu lộ vẻ mặt u sầu, vội vàng giải thích với :
“Thê chủ, và nàng từng hành động vượt quá giới hạn. Ta cũng tuyệt đối hai lòng. Nàng tin ? Xin đừng… đừng bỏ rơi .”
Môi Lận Như Chu khẽ run, giọng mang theo tiếng nức nở, tựa như chỉ cần tin , sẽ lập tức vỡ vụn ngay tại chỗ.
Nhìn như , lòng đau nhói.
Ta lau giọt lệ nơi khóe mắt , kéo lòng.
“Ta tức giận với , cũng từng nghi ngờ . Ta vẫn luôn tin .”
“Thật ?”
“Đương nhiên, tuyệt đối dối trá.”