Dã Cốt - Chương 4
Chúng lưng chạm lưng, như nhiều năm về .
Tiếng thở gấp vang lên giữa ngõ tối, mùi máu tanh nồng lan khắp nơi.
động tác vẫn ăn ý, cú đấm và bước chân vẫn như cùng một tiết tấu.
Chẳng mấy chốc, mấy tên còn cũng la liệt.
Lục Phong thở dốc, dùng mu bàn tay lau máu trán, :
“Đệt… vẫn là ông…”
Chưa dứt câu, lảo đảo.
Tôi vội đỡ lấy.
Hắn ngã dựa , gần như bộ trọng lượng đổ lên vai .
“…Ổn ?” – hỏi.
Hắn áp trán hõm cổ , khẽ một tiếng.
Giọng khàn, thở nóng rực phả da:
“Không , chóng mặt… cho ôm tí…”
Tay lơ lửng một lúc, cuối cùng nhẹ nhàng đặt lên lưng , vỗ nhẹ.
“Còn nổi ?”
“Không.”
Hắn lập tức đu lên, cả thân dán chặt :
“Anh cõng .”
“….”
15
Cuối cùng thì… cõng .
Chỉ là nửa đỡ nửa kéo, đưa Lục Phong lên xe, chở thẳng về nhà .
Hắn thương nhẹ — trán khâu, bầm tím khắp nơi.
Tôi lấy hộp y tế, xử lý vết thương cho .
Lúc bông tẩm cồn chạm vết rách trán, khẽ hít một , nhưng né, ánh mắt dán chặt .
“Niên ca.”
“Ừ.”
“Sao hôm nay tới?”
“Đi ngang.”
“Xạo chó.”
Hắn , vết thương kéo theo đau đớn, mặt nhăn nhó như khỉ.
“Rõ là bám theo .”
Tôi phủ nhận.
Ấn miếng gạc lên vết thương:
“Đừng động đậy.”
Hắn im lặng. Chỉ còn tiếng thở đều.
Ánh đèn trong phòng mờ vàng, khí yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Xử lý xong, dậy định cất đồ, thì cổ tay nắm lấy.
“Hạng Niên.” — Giọng trầm thấp, khàn khàn — “Tám năm qua, mỗi ngày đều nghĩ…”
Tôi khựng , đầu.
“Nghĩ gì?”
Hắn :
“Nghĩ nếu hôm đó đủ mạnh, thì đã cần xông lên.”
“Nghĩ trong tám năm đó, liệu ai bắt nạt .”
“Nghĩ việc đầu tiên khi tù, là tìm bằng .”
Tay siết chặt hơn, đến mức cổ tay phát đau.
“ tìm , thì cái quái gì? Anh mẹ nó giả vờ quen .”
Tôi nhắm mắt, hít sâu.
“Lục Phong, mấy chuyện quá khứ, nhắc làm gì.”
“Nhàm chán ?”
Hắn bật dậy, kéo vai , bắt mắt .
“Vậy cái gì mới nhàm chán? Làm con chó ngoan ngoãn cho Tam gia?”
“Hay quên , tụi đây sống thế nào?”
Mắt đỏ lên, trong đó chỉ giận, mà còn là đau đớn, là điều gì sâu kín hơn — dường như sắp vỡ .
“Tôi quên.” – thẳng – “ con về phía .”
“Nhìn về phía ?”
Hắn khẩy, đầu ngón tay trượt từ cổ áo sơ mi của xuống ngực, dừng nơi tim .
“Cái ‘ về phía ’ của là đẩy xa thế ?”
“Hạng Niên, chỗ …” — ngón tay ấn nhẹ qua lớp áo — “thật sự còn chút cảm giác nào với ?”
Từng đầu ngón tay như thiêu đốt, khiến đầu căng như dây đàn.
Một giây , trái tim đập mạnh, đúng lòng ngón tay .
Tôi giật tay , lùi một bước kéo giãn cách.
“Cái đầu mày thương chứ não. Đừng nhảm.”
Hắn , ánh lửa trong mắt cuối cùng cũng tắt ít nhiều.
“Hạng Niên, cứ giả vờ tiếp .”
Hắn nhạt, ép nữa, bước phòng tắm.
“Cả máu, thối chết.”
Tiếng nước chảy vang vọng trong căn hộ vắng.
Tôi giữa phòng khách, châm một điếu thuốc, nhưng kịp hút đã để nó cháy tới tận ngón tay.
Bỏng một cái, mới hồn.
Lục Phong bước , chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Nửa đầy cơ bắp, vẫn còn đọng nước, vết thương dán miếng dán chống thấm.
Hắn thản nhiên phịch xuống sofa, rút một điếu từ hộp thuốc bàn, châm lửa hút.
“Tôi ngủ ?”
“Phòng khách.” – chỉ sang bên cạnh – “Trong tủ chăn gối sạch.”
Hắn rít một thuốc, phả khói chậm rãi.
“Biết .”
Không thêm gì nữa.
Đêm đó, trằn trọc mãi ngủ nổi.
Lúc nửa tỉnh nửa mê, luôn cảm giác… ngay đầu giường .
Mở mắt , chỉ là một màn đêm đen kịt.
16
Hôm sàn đấu, khí chút kỳ lạ.
Tam gia gọi văn phòng phía trong.
Ông vòng vo.
“A Niên, hôm qua thằng Lục Phong với mày ?”
Tôi khựng trong lòng, nhưng mặt đổi sắc.
“Vâng. Nó thương nhẹ, chỗ thuốc.”
Tam gia gõ tay lên mặt bàn.
Cộc, cộc, cộc.
“Người mày tay giúp nó, giải quyết luôn rắc rối ở Nam Thành.”
Tôi đáp gọn gàng, để lọt sơ hở:
“Dọn dẹp nội bộ, vốn là trách nhiệm của .”
Tam gia .
“A Niên, mày theo tao bao lâu ?”
“Bảy năm sáu tháng.”
“Bảy năm sáu tháng…” — ông lặp , giọng chậm rãi — “Cũng lâu , tao tin mày.”
Dừng một nhịp, ông đổi giọng.
“ Lục Phong thì khác. Nó là ngựa hoang, biết phi nhưng dễ giẫm nát ruộng nhà .”
“Mày hiểu ý tao ?”
Tôi cụp mắt xuống:
“Hiểu. Tôi sẽ trông chừng nó.”
“Trông thôi thì đủ.”
Tam gia nghiêng tới, giọng hạ xuống, âm sắc lạnh hơn hẳn:
“Phải để nó biết, ai cho nó ăn, ai đưa cho nó con dao. Không Tam gia, nó chẳng là gì cả. Cũng như mày.”
Lời răn đe — hiểu rõ hơn ai hết.
Ông chỉ nghi ngờ Lục Phong mất kiểm soát, mà còn bắt đầu lo lắng và quá gần.
Ra khỏi văn phòng, đụng ngay Lục Phong.
Hắn dựa tường hành lang, hình như đã chờ một lúc.
“Lão già gì với ?”
“Không gì. Dặn mày bớt ngông.”
Lục Phong khẩy.
“Ông bảo canh hả?”
Tôi im lặng — coi như thừa nhận.
Hắn tiến sát hơn, giọng hạ thấp đến mức chỉ :
“Hạng Niên, nghĩ ? Tôi sẽ cắn ?”
Cuối hành lang qua.
Tôi đẩy nhẹ , giọng nhạt như nước lã:
“Làm việc của , ít hỏi chuyện cần biết.”
Lục Phong vài giây, bất ngờ bật .
Nụ pha chút chế nhạo, cũng thứ khác — rõ là đau, thất vọng.
“Được thôi, Niên ca. Nghe lời .”
Hắn bỏ , bóng lưng chất chứa cơn giận đang nghẹn trong cổ.
17
Cảnh cáo của Tam gia đến nhanh.
Vài ngày , một lô hàng quan trọng vốn phân công cho Lục Phong nhận — đột nhiên đổi .
Đổi thành cháu họ xa của Tam gia — một thằng ngu chính hiệu.
Động thái quá rõ: tạt thẳng mặt Lục Phong, cũng là giơ roi mặt .
Lục Phong biết chuyện, gây sự, thậm chí hỏi lý do.
Chỉ là… giờ thằng cháu lên đường, chặn nó .
Không đánh, chỉ tựa xe, thong thả mấy câu.
Kết quả: mặt thằng tái mét, suýt đái quần tại chỗ.
Khi đến, thấy Lục Phong đang , vỗ vỗ má thằng đó:
“Sợ cái gì? Làm cho , Tam gia coi trọng chú đấy.”
Thấy , thu nụ , uể oải thẳng dậy:
“Niên ca, dạy dỗ tân binh một chút, chứ?”
Tôi kéo , lạnh mặt đuổi tên :
“Cậu thèm chuyện với loại đó làm gì?”
Mắt Lục Phong tối sầm :
“Tôi thì đánh?”
“Đánh chẳng càng giúp lão già cớ tống ?”
Hắn rõ hơn bất cứ ai.
“Hạng Niên, chuyện … nuốt trôi.”
Cuối cùng, vẫn là biến.
Thằng cháu vì quá căng thẳng, nhầm tuyến, đâm đầu chốt kiểm tra.
Người và hàng đều tóm.
May là hàng quá nhạy cảm, cũng nhanh chóng kéo .
mặt mũi Tam gia thì vả sưng vù.
Lửa giận đổ hết lên đầu Lục Phong.
Trong văn phòng, ly trà bay xuống chân , vỡ tan thành mảnh vụn.
“Mày giở trò ?! Hả?!”
Lục Phong yên, nét mặt cảm xúc.
“Tam gia, đó là do cháu ngài làm loạn, liên quan gì đến ?”
“Nếu mày hù dọa, nó rối đến thế ?!”
“Tôi chỉ ‘quan tâm đồng nghiệp’ thôi.” — Lục Phong mỉa — “Ai ngờ gan nó nhỏ thế.”
Tam gia mặt tái mét vì giận, chỉ thẳng :
“Hạng Niên! Nhìn xem mày dẫn dắt ! Láo đến mức !”
Tôi tiến lên một bước:
“Tam gia bớt giận. Việc gấp là xử lý đám bên cho êm.”
Tam gia thở hồng hộc, trừng mắt Lục Phong:
“CÚT!”
Lục Phong rằng, lưng bỏ .
Tôi ở xử lý tàn cuộc, trong lòng dâng lên cảm giác bất an rõ rệt.
Lục Phong kẻ quen nhịn.
Mà lần , quá im lặng.
18
Vài ngày , nửa đêm, đánh thức bởi tiếng điện thoại rung.
Là đàn em gọi đến, giọng hoảng loạn đến biến âm:
“Niên ca! Không ! Cháu Tam gia gặp chuyện!”
Tim như bóp nghẹt.
“Nói rõ.”
“Nó đang ở bệnh viện… là tai nạn xe, nhưng thương tích kỳ. Gãy cả hai chân!”
Tôi bật dậy khỏi giường.
“Lục Phong ?!”
“Phong ca… tối xuất hiện một lúc mất dạng, giờ ai liên lạc !”
Tôi cúp máy, gọi ngay cho Lục Phong.
Tắt nguồn.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Tôi chộp lấy chìa khóa xe, lao khỏi nhà, trong đầu lướt qua hàng loạt địa điểm thể đến.
Cuối cùng, tìm thấy ở bến tàu cũ bên sông — một nơi đã bỏ hoang từ lâu.
Hắn một đê, chân là vài lon bia rỗng.
Gió sông thổi mạnh, tóc rối tung.
Ánh đèn thành phố phía xa phản chiếu xuống mặt nước, vỡ nát thành từng mảng sáng lạnh lẽo.
Tôi tấp xe, bước gần.
“Lục Phong.”
Hắn đầu, ngửa cổ uống cạn lon cuối, bóp bẹp vỏ lon, ném thẳng xuống sông.
“Đến ?”
“Là mày làm?” – hỏi.
Hắn bật , mang theo men rượu.
“Ai? Thằng ngu hả? Tôi bản lĩnh đó chắc?”
Tôi chộp lấy tay , kéo bật dậy.
“Mẹ nó mắt mà lần nữa!”
Cuối cùng cũng sang.
Trong mắt hề chút men say nào — chỉ là một sự điềm tĩnh đến lạnh lẽo.
“Là làm. Thì ?”
“Nó suýt làm hỏng cả lô hàng, hại chết mấy em, chỉ vì là cháu Tam gia mà hề gì.”
“Tôi thấy chướng mắt, cho nên tìm đập gãy chân nó. Vậy thôi.”
Hắn ghé sát , thở phả thẳng mặt:
“Anh méc Tam gia , nhận công.”
Tôi , lồng ngực nghẹn .
“Mày biết đang làm gì ?!”
“Biết chứ.” – đáp tỉnh bơ – “Dọn rác. Là Tam gia dạy mà.”
