Mê Truyện
  • Trang chủ
  • Truyện Dài
  • Tổng Hợp Series Cực Hot
Sign in Sign up
  • Trang chủ
  • Truyện Dài
  • Tổng Hợp Series Cực Hot

Dã Cốt - Chương 5

  1. Home
  2. All Mangas
  3. Dã Cốt
  4. Chương 5
Prev
Novel Info

19

Tôi nhét xe, phóng như điên về thành phố.

Hắn chống cự, cũng gì, chỉ nghiêng đầu đêm tối lướt qua ngoài cửa sổ.

Về đến nhà, kéo lên, ném xuống ghế salon.

“Mấy ngày tới mày đừng hết, yên ở đây cho !”

Lục Phong ngả , liếc .

“Giam lỏng , Niên ca?”

Tôi gằn giọng:

“Tôi đang cứu cái mạng chó của mày đấy!”

“Tam gia mà điều tra, mày nghĩ mấy trò mày làm giấu ai ?!”

Lục Phong khẩy:

“Vậy thì điều tra .”

“Cùng lắm cá chết lưới rách.”

“Tao mẹ nó…” — túm cổ áo , gần như đấm cho một phát — “Mạng mày rẻ rúng đến hả?!”

“Hả? Có đáng ?!”

Ánh mắt chùng xuống.

“Tám năm — thời gian nhất đời — đã vứt trong cái lồng chó đó.”

“Ra tù thì ? Cũng chỉ là con chó, kêu là đến, đuổi là .”

“Hạng Niên, cơn giận nuốt tám năm . Tôi nuốt đủ .”

Giọng to, nhưng mỗi từ như móc tai mà kéo.

Tôi buông tay, cảm giác mệt mỏi trùm kín.

“Vì thằng vô dụng , vì cái chuyện nát bét mà tự chôn , đáng.”

Hắn — nụ chua lạnh — đưa tay chạm mặt .

Ngón tay lạnh ngắt.

“Thế… vì thì ? Có đáng ?”

Tôi trả lời.

Cũng chẳng thể trả lời.

Điện thoại đổ chuông — là Tam gia.

Tôi , ban công nhận cuộc gọi.

“A Niên, mày đang ở ?”

“Ra ngoài xử lý chút việc.”

“Tới chỗ tao. Ngay.”

Cuộc gọi chấm dứt.

Tôi phòng khách.

Lục Phong đang nghịch con dao bướm, ánh thép lạnh lẽo xoay tròn giữa những ngón tay.

“Ông già gọi ?”

“Ừ.”

“Đi .” — ngẩng đầu — “Yên tâm, trốn. Ngồi đây đợi về ‘xử’ .”

Tôi một giây, xoay cửa.

Ngay khi cửa đóng , loáng thoáng phía — một tiếng khẽ.

20

Tam gia hẹn tại một trà thất riêng.

Khi đến, ông đang thong thả pha trà.

“Ngồi .”

Tôi xuống.

“Bên bệnh viện xử lý xong .” — Tam gia đẩy chén trà tới mặt . — “Thằng nhóc đó coi như phế , từ nay là gánh nặng.”

Tôi động chén trà .

“Tam gia… xin chia buồn.”

“Chia buồn?” — Tam gia bật — “Tao buồn cái gì? Thứ vô dụng, chết sạch cho gọn.”

Tim chùng xuống.

“Chỉ là tay, biết điều lắm.” — Ông đặt chén trà xuống, mắt thẳng — “A Niên, mày xem, xử thế nào?”

Tay bắt đầu rịn mồ hôi.

“Đã điều tra kỹ ? Có khi là tai nạn…”

“Ồ?” — Ông nhướng mày — “Mày thấy là tai nạn?”

Tôi im lặng.

Trong phòng trà chỉ còn tiếng nước sôi sôi lục bục.

Một lúc , Tam gia khẽ thở dài.

“A Niên, mày theo tao bảy năm, tao vẫn luôn tin mày.”

“ lần , mày làm tao thất vọng.”

Ông lấy một phong thư, đẩy tới mặt .

Tôi mở — bên trong là vài tấm ảnh.

Tôi và Lục Phong trong xưởng sửa xe, đang đánh . Trong hẻm hộp đêm, lưng kề lưng. Tấm cuối cùng — ở bờ sông đêm qua — túm lấy tay , tư thế… vô cùng thân mật.

“Thằng Lục Phong đó, nó đến tìm mày đúng ?” — Giọng Tam gia lạnh hẳn — “Chuyện cũ tám năm , tao cho đào .”

Tay siết chặt đống ảnh, đầu ngón tay lạnh buốt.

“Tam gia…”

“Người trẻ mà nặng tình, .” — Ông cắt lời — “ biết cái gì động, cái gì thì . Tự hiểu lấy.”

Ông rót thêm trà chén , hương trà mơ hồ mà nóng rẫy.

“Có hai con đường.”

“Một, tự mày ‘xử’ nó. Mọi chuyện , tao bỏ qua.”

“Hai, mày chọn giữ nó. Thì cả hai đứa, biến khỏi địa bàn của tao. Sống chết , tuỳ tụi bây.”

Hơi trà bốc lên, làm mờ khuôn mặt ông.

Tôi chén trà , nước đầy nóng bỏng, nhưng cứ mãi… vẫn thấy đáy.

21

Tôi biết đã rời khỏi trà thất bằng cách nào.

Lái xe một lúc lâu, mới phát hiện sai hướng.

Đầu óc rối tung.

Lời Tam gia, những tấm ảnh, ánh mắt Lục Phong… liên tục hiện lên.

Nếu giữ — là phản bội Tam gia.

Bảy năm cắm rễ, đổ sông đổ biển.

Còn mang theo một quả bom hẹn giờ, sống chui lủi cả đời.

Nếu giữ — chính tay kết liễu Lục Phong.

Dạ dày quặn lên.

Tôi tấp xe lề, cúi xuống nôn khan, nhưng chẳng nôn gì.

Điện thoại reo — là cắt cử canh chừng Lục Phong.

“Niên ca! Phong ca… mất tích !”

Trong đầu đùng một tiếng.

“Không tao đã dặn trông cho kỹ ?!”

“Em… em chỉ vệ sinh chút xíu, thì thấy nữa! Còn để một mảnh giấy…”

“Viết gì?!”

Giọng thằng bé lạc :

“Nó … ‘Ca, đừng tìm. Chuyện gây, tự dọn.’”

Tôi đấm mạnh vô lăng.

Còi xe rú lên một tiếng dài, chói tai.

Tự dọn?

Dựa cái gì mà dọn?! Định tìm Tam gia để liều mạng ?!

Tôi lập tức nổ máy, lao như điên khắp thành phố.

Tôi biết sẽ .

Biệt thự ở ngoại ô — nơi Tam gia lui tới.

Hắn chỉ thể đến đó.

Tôi đạp ga đến đáy, cảnh vật ngoài cửa sổ nhòe nhoẹt như tranh nước.

Trái tim như nổ tung trong lồng ngực.

Tám năm.

Tôi từng để mất một lần.

Lẽ nào mất thêm lần nữa?

Đột nhiên, nhận — câu hỏi mà Lục Phong từng ép trả lời… đã đáp án từ lâu.

22

Tôi giấu xe ở một góc xa, lén lút men theo bóng tối tiến biệt thự.

Trong nhà chỉ còn ánh đèn ở thư phòng.

Tôi áp sát cửa sổ, lặng lẽ quan sát bên trong.

Lục Phong đó, lưng về phía .

Tam gia bàn làm việc, trong tay cầm súng — họng súng nhắm thẳng .

Bên cạnh còn vài thân tín gườm gườm, sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào.

Giọng Tam gia vang , lạnh buốt.

“Gan to đấy.”

“Dám một mò tới tìm ?”

Lục Phong đáp bình thản, thậm chí chút giễu cợt:

“Chứ nữa? Chẳng lẽ kéo cả Niên ca theo? Bắt khó xử?”

Tam gia lạnh.

“Cũng biết nghĩ cho nó cơ đấy.”

“Tiếc là, nó đã chọn .”

Tim thắt .

Tôi biết sẽ gì, nhưng khi bằng chính tai , vẫn cảm thấy như xé một nhát giữa ngực.

“Nó chọn để chết.”

Lưng Lục Phong khựng một thoáng.

Tuy sớm đoán , nhưng khi chính miệng Tam gia xác nhận, vẫn đau như đâm một dao.

“Vậy …” — giọng trầm xuống — “Cũng .”

“Thế còn trăn trối gì ?”

Lục Phong im lặng vài giây.

“Không còn gì. Nổ súng .”

Tam gia nâng súng lên.

Cơ thể phản ứng cả suy nghĩ — đá tung cửa phòng, xông thẳng .

“Tam gia!”

Tôi lao đến chắn mặt Lục Phong, lấy thân che chắn giữa và họng súng .

Tam gia vẫn giữ nguyên tư thế, ánh mắt sắc lạnh bắn thẳng về phía .

“A Niên, mày đúng là chọn cái lá nhất.”

Phía , Lục Phong thở hổn hển, tức giận:

“Hạng Niên! Mẹ nó tránh ! Ai bảo lo chuyện bao đồng!”

Tôi đầu, chỉ Tam gia chằm chằm.

“Tam gia, bảy năm nay, từng sinh tử vì ông, máu cũng đổ ít… chỉ đổi một lần .”

“Vì ?” — Tam gia hạ súng — “Dựa cái gì?”

Tôi cố ép giọng cho bình tĩnh:

“Dựa cái mạng của . Vẫn là của ông.”

“Tôi đưa , vĩnh viễn . Tài sản, thế lực, cần. Chỉ xin ông buông tha một lần.”

Căn phòng chết lặng.

Chỉ còn tiếng thở nặng nề của từng .

Cuối cùng, khẩu súng hạ xuống, hướng xuống sàn nhà.

Tam gia lâu, khẽ thở dài — như già mấy tuổi trong một thở.

“Dẫn cút khỏi đây.”

“Đừng bao giờ để tao thấy hai đứa mày nữa.”

23

Tôi kéo Lục Phong lui từng bước, rời khỏi thư phòng, khỏi biệt thự.

Không ai ngăn.

Chỉ đến khi trong xe, động cơ rồ lên chạy xa khỏi nơi đó, tay vẫn còn run.

Lục Phong ghế phụ, lời nào.

Cửa kính mở, gió đêm lùa , lạnh buốt như đá xuyên qua da thịt.

Tôi lái mãi biết , đến khi bầu trời phía xa bắt đầu hửng sáng.

Tôi dừng xe ven một đoạn quốc lộ vắng, tắt máy.

Không gian tĩnh lặng, kéo dài như vô tận.

Cuối cùng, Lục Phong là phá vỡ sự im lặng.

“Vì ?” — giọng khàn đục.

Tôi , mắt vẫn dán con đường phía .

“Không biết.”

“Có đáng ?” — hỏi — “Bảy năm để cứu một thứ phiền phức như .”

“Câm miệng.”

Hắn khẽ, giọng đầy chua chát:

“Hạng Niên, đúng là mắc nợ .”

“Bảy năm , nợ một lần, giờ thêm một lần nữa… đời chắc chẳng trả nổi.”

Sợi dây căng trong lòng cả đêm — đứt phựt.

Tôi bất ngờ lao tới, túm lấy cổ áo , hung hăng hôn lên môi.

Thô bạo, kỹ thuật.

Giống như phát tiết, như một kiểu xác nhận.

Xác nhận… còn sống.

Xác nhận… đang ở ngay đây, trong tầm tay .

Lục Phong cứng một khắc, lập tức phản ứng — càng dữ dội hơn.

Răng va , trong miệng là mùi máu tanh nồng.

ai buông.

24

Nụ hôn kết thúc, chúng thở hổn hển buông , trán tựa .

Lục Phong liếm nhẹ vết rách môi, ánh mắt nóng như thiêu:

“Thế là gì đây? Giải an ủi ?”

Tôi , ngực phập phồng kịch liệt.

“Coi như tiền lãi mày nợ tao.”

Hắn bật , thở phả thẳng mặt :

“Thế còn tiền gốc? Tính trả ?”

“Dùng cả nửa đời còn mà trả. Trả dần.”

Nói xong, buông , nổ máy xe.

“Đệch…”

Lục Phong khẽ chửi, nhưng khoé miệng kìm mà cong lên.

“Hạng Niên, cuối cùng cũng chịu ngừng giả bộ .”

Chiếc xe nhập dòng ngày càng đông quốc lộ, chạy về phía – nơi chẳng ai biết rõ sẽ dẫn tới .

Hắn hỏi: “Đi đây?”

Tôi đáp: “Không biết.”

Lục Phong thả lỏng , dựa ghế, nhắm mắt .

“Vậy thì tuỳ. Miễn là đừng giả vờ quen nữa, … cũng theo.”

Nắng sớm xuyên qua cửa kính, đổ lên khuôn mặt .

Hắn bất chợt mở mắt, sang .

“Ca.”

“Ừ?”

“Thử ?”

“Thử gì?”

“Thử xem… nuôi nổi .”

Tôi con đường dài mặt, khoé môi cuối cùng cũng nhếch lên một nét cong nhẹ nhõm.

“Thử thì thử.”

— TOÀN VĂN HOÀN —

Prev
Novel Info

Comments for chapter "Chương 5"

Theo dõi
Đăng nhập
Thông báo của
guest
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
  • Trang chủ
  • Truyện Dài
  • Tổng Hợp Series Cực Hot

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Mê Truyện

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Mê Truyện

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Mê Truyện

×

 Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/9fA9Sphgvc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

Metruyen và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

wpDiscuz