Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám - Chương 256
“Người nào?”
Nghe tiếng hét thảm thiết từ lầu, mấy viên cảnh sát lập tức chạy lên. Họ thấy Đỗ Vũ đang ôm chặt hạ bộ, mặt mày méo mó, trông như sống bằng chết.
“Đội trưởng, chính là Đỗ Vũ.”
Một cảnh sát nhặt chiếc điện thoại rơi đất lên, mở xem, lập tức thấy đoạn video đang ghi bên trong.
“Đội trưởng, xem cái .”
Đội trưởng lật xem đoạn video, lạnh một tiếng, vung tay lệnh: “Đưa !”
Trên xe cảnh sát.
“Tôi khuyên các thả sớm . Nếu , chờ luật sư của đến, các sẽ gánh nổi hậu quả .”
Gã tự xưng là Khiêm ca ngả ghế, vẻ mặt ngang ngược ngạo mạn.
“ ! Mấy biết Khiêm ca là ai ? Bọn chẳng qua chỉ thích vui chơi một chút, phạm pháp. Mấy cứ tùy tiện bắt chúng , sợ rước thần dễ, tiễn thần khó ?”
Đám vốn là khách quen của đồn cảnh sát. Những tình huống như bọn chúng đã đối phó thành thục. Lần nào cũng , bắt hoành tráng, nhưng đó tiễn về trong cảnh cúi đầu khúm núm.
Chỉ bởi mẹ của Khiêm ca là luật sư, còn cha là quản lý cấp cao trong một tập đoàn lớn. Với bối cảnh gia đình như , cảnh sát chẳng thể làm gì bọn chúng.
Tuy nhiên, lần đội trưởng chẳng buồn để ý tới lời Khiêm ca. Trong xe, một ai chuyện.
Khiêm ca nhếch mép khẩy, mấy bận tâm.
Thế nhưng, khi xe dừng một bệnh viện tư, đám bắt đầu cảm thấy điều .
“Này, đưa chúng đến bệnh viện làm gì?”
“Này, gì chứ!”
“Đừng động đậy, lát nữa các sẽ biết.”
Cảnh sát áp giải bọn chúng đến phòng lấy máu.
“Bác sĩ, làm phiền kiểm tra máu cho bọn chúng.”
Nghe đến kiểm tra máu, cả đám hoảng loạn, lập tức vùng vẫy phản kháng.
“Dựa mà kiểm tra máu chúng ? Làm cảnh sát thì giỏi lắm ? Tôi xét nghiệm! Nếu các dám ép, sẽ để mẹ dẹp luôn cái đồn cảnh sát !” Khiêm ca gồng tỏ vẻ cứng rắn, buông lời đe dọa.
Bọn chúng thể xét nghiệm máu, vì một khi kết quả lộ , chuyện dính đến ma túy chắc chắn thể che giấu.
Nếu gia đình biết chuyện, chúng chết cũng lột da.
“Câm miệng! Không đến lượt các quyết định.”
Đội trưởng hiệu cho các đồng đội giữ chặt bọn chúng . Vị bác sĩ, đã quá quen với những tình huống , bắt đầu tiến hành lấy mẫu máu.
Việc kiểm tra máu chỉ mất 10 phút, nhưng thời gian với đám Khiêm ca chẳng khác gì nướng lửa.
“Đội trưởng, Đỗ Vũ đã khai !”
Một viên cảnh sát tiến đến, đưa bản ghi lời khai.
Nhìn danh sách tội trạng liệt kê trong báo cáo, khuôn mặt đội trưởng lập tức trở nên lạnh lẽo:
“Đáng chết thật! Những kẻ xử lý thật nặng.”
Trương Cường cũng ghé mắt xem, lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc tin nổi.
Anh sang Tần Nhan Kim: “Đại sư, chuyện là thật ?”
“Ừ, Chân Ngôn Phù bao giờ sai.” Tần Nhan Kim gật đầu.
Hóa Đỗ Vũ thợ sửa chữa gì cả, mà là một thành viên trong đường dây chuyên dùng thuốc mê để hãm hại phụ nữ.
Nhóm tập trung săn lùng những nữ sinh ngây thơ, trong sáng. Đỗ Vũ chịu trách nhiệm cung cấp loại thuốc đã từng dùng với vợ , loại thuốc khiến nạn nhân chẳng biết gì, như thể trải qua một giấc mơ. Nếu để dấu vết nghiêm trọng, họ sẽ hề biết hại.
Dựa theo lời khai của Đỗ Vũ, cảnh sát đã lần một đầu mối quan trọng, đang chờ xử lý theo pháp luật.
Về phần Khiêm ca và đám bạn, chỉ là những tên ấm mê chơi bời. Chúng bao giờ nghĩ hành vi của là phạm pháp. Sau mỗi lần cưỡng bức, chúng thậm chí còn dám rằng nạn nhân tự nguyện.
Nhờ mẹ là luật sư, các vụ kiện tụng của chúng từng thua, nên bọn chúng càng ngày càng táo tợn.
lần , sự can thiệp của Tần Nhan Kim đã bóc trần tất cả. Đám sẽ chịu án tù 10 – 20 năm.
Dĩ nhiên, số tiền bồi thường cho nạn nhân sẽ đòi từng đồng. Còn những gì chúng đã gây , chúng sẽ tự trải nghiệm.
Trước khi rời , Tần Nhan Kim đã đặt lên bọn chúng ba đạo Hoàng Lương Nhất Mộng, một hình phạt cho những tội ác mà chúng gây .
Khi bước khỏi bệnh viện, tâm trạng của Trương Cường mới dần định.
Về phần những kẻ thờ ơ ngoài, Tần Nhan Kim cũng đã để họ nếm trải cảm giác tuyệt vọng vì khác phớt lờ.
Dù , những gây tổn hại trực tiếp đến em gái Trương Cường, họ chỉ bảo thân .
“Muốn để em gái bắt đầu , cách nhất là phong ấn ký ức đau khổ và đưa cô đến một nơi ai biết.”
Tần Nhan Kim tiếp: “Hãy đến phía Bắc , nơi đó sẽ mang vượng khí cho hai em .”
Số tiền bồi thường lần lớn, đủ để họ định cuộc sống ở phía Bắc. Hơn nữa, với vượng khí nơi đó, tương lai của họ sẽ ngày càng sáng sủa hơn.
“Được!”
Sau khi giải quyết xong chuyện của Trương Cường, Tần Nhan Kim định đạo quán thì điện thoại reo.
Là cuộc gọi từ Tiếu Phúc Vân, hiệu trưởng trường Hoa Thanh.
Cô lập tức linh cảm chẳng lành. Trong đầu khỏi nghĩ đến việc làm xử lý “tên phiền phức” đó, tay cô đã nhấc máy.
“Alô, Đại sư Tần, là Tiếu Phúc Vân, hiệu trưởng trường Hoa Thanh đây.” Giọng của đàn ông vang lên, , vui vẻ.
Tần Nhan Kim thăm dò hỏi: “Hiệu trưởng Tiếu, chuyện gì ?”
Hiệu trưởng Tiêu hắng giọng, : “À, là thế . ‘Tên phiền phức’ ở trường Hoa Thanh một tháng qua biểu hiện . Vì … nó đã nghiệp, bằng nghiệp cũng đã trao. Tôi hỏi khi nào cô đến đón nó?”
Tần Nhan Kim đưa tay day trán. Cô cảm giác linh cảm chẳng lành đã trở thành sự thật.
“Được , hiệu trưởng Tiếu, sẽ đến đón nó về ngay. Và cảm ơn thầy vì thời gian qua đã vất vả.”
“Không gì, gì…” Dù vất vả, ông cũng chẳng dám .
Cúp máy, Tần Nhan Kim suy nghĩ một chút, tìm trong WeChat ảnh đại diện của “tên phiền phức” và do dự gọi video.
Cuộc gọi nhanh chóng kết nối. “Tên phiền phức”, một chú chim nhỏ ngốc nghếch, đưa khuôn mặt đáng yêu của sát màn hình, hớn hở kêu “gù gù” hai tiếng.
“Nghe ngươi nghiệp , chúc mừng nhé!” Tần Nhan Kim khen ngợi, dù trong lòng .
“Gù gù, gù gù gù…”
Con chim nhỏ giơ tấm bằng nghiệp của , lắc qua lắc khoe màn hình, vẻ tự đắc hiện rõ.
Nhìn bộ dạng đắc ý của nó, Tần Nhan Kim chịu nổi, lập tức : “Đã nghiệp thì tự bay về ! Đừng mơ đến đón ngươi!”
“Gù gù gù… gù gù…”
Nghe câu trả lời của nó, Tần Nhan Kim suýt bật vì tức.
“Ngươi còn tham gia chương trình giải trí? Ngươi chỉ là một con chim, làm tham gia chương trình giải trí? Đừng làm trò nữa!”
“Gù gù gù…”
Nó cãi , rằng nó còn cả một đàn con nuôi. Sao thể lãng phí tài năng để ăn ? Hơn nữa, bây giờ nó đã là sinh viên xuất sắc nghiệp trường Hoa Thanh, ngoài kiếm việc làm là chuyện bình thường. Không lẽ học hành xong chỉ để làm bà nội trợ ?
Tần Nhan Kim kiên quyết từ chối: “Không ! Giới giải trí phức tạp lắm, ngươi mà thì lông vũ cũng nhổ sạch. Ta mất mặt!”
“Gù gù gù…”
Sao ? Nó đã trưởng thành, thể tự lo cho . Cô chỉ cần kiếm cho nó một quản lý là đủ.
Tần Nhan Kim lạnh: “Ngươi kiếm tiền nuôi gia đình cái gì? Hai con chim nhỏ ở nhà vẫn là đang nuôi, ngươi còn dám đến chuyện nuôi gia đình ?”
“Đó là của ai chứ? Không do ngoài học thêm ?”
Tần Nhan Kim nghẹn lời.
Việc nó học đúng là do cô bày lúc nổi hứng.
“Được ! Không đồng ý là đồng ý. Mau về đây, đừng làm mất mặt nữa!”
“Gù gù gù gù…”
Ngươi thế là đúng . Hiện tại đã hơn ba triệu hâm mộ, là một “Đại V” nổi tiếng, làm mất mặt ?
“Gù gù gù…”
Ngươi rõ ràng đang cố ý gây khó dễ!
Tần Nhan Kim bóp trán, đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Công pháp truyền cho ngươi lần , ngươi luyện thế nào ?”
“Gù gù gù…” Cũng tạm !
“Hừ! Nếu ngươi luyện tới tầng thứ hai, sẽ xem xét cho ngươi tham gia chương trình giải trí.”
“Gù gù gù…” Ngài thật chứ?
“Tất nhiên!”
“Gù gù gù…” Vậy chờ đấy nhé!
Sau đó, màn hình đột nhiên rung lắc, khung cảnh xung quanh di chuyển nhanh.
Tần Nhan Kim thoáng sửng sốt. Linh cảm chẳng lành một lần nữa xuất hiện. Không lẽ… nó thực sự đã luyện đến tầng thứ hai ?
Cuối cùng, màn hình dừng , hiện lên một hòn giả sơn.
“Gù gù gù…” Đại sư, thời khắc chứng kiến kỳ tích đến , chuẩn nhé!
Thấy cảnh đó, khóe mắt Tần Nhan Kim giật giật, vội vàng hét lên: “Dừng , ‘tên phiền phức’, dừng ngay!”
Đáng tiếc, đôi móng vuốt của nó đã bám chặt hòn giả sơn. Nó từ từ dang đôi cánh, dường như đang chuẩn dồn lực.
Sau đó, một tiếng “gù” vang lên, hòn giả sơn phát tiếng rắc, vỡ tan thành từng mảnh, những viên đá nhỏ văng tung tóe.
“Á á á á, hòn giả sơn của !”
Từ xa, Tần Nhan Kim lờ mờ thấy tiếng gào thét tuyệt vọng của Tiếu Phúc Vân. Cô lập tức cúp điện thoại.
Nghĩ ngợi một lúc, cô đưa “tên phiền phức” danh sách chặn.
“Phù~”
Con chim chết tiệt đó, thực sự khiến cô bực !