Đại Thức Yến - Chương 4
15.
Theo diễn biến, lâu nữa, Yến quốc và Tạ quốc sẽ bùng nổ chiến sự, đây là cơ hội nhất để rời kinh thành.
Cố Hựu đã tín vật, chắc chắn sẽ chọn rời lúc .
Sau đó mang theo thế lực ngầm của , lập công trong chiến tranh, cuối cùng thuận lợi khôi phục thân phận.
Từ đó thoát khỏi tầm kiểm soát của .
Ta âm thầm triệu tập tâm phúc của Quy Trần Các.
Dạo gần đây, bọn họ vẫn bám theo Cố Hựu, quan sát nhất cử nhất động của , mục đích là khi rời , điều tra rõ những đại thần nào liên quan đến .
Việc giữ Cố Hựu đã là bất đắc dĩ, tuyệt đối để Tạ quốc, để Hồi Ngọc chịu thêm bất kỳ nguy hiểm nào.
16.
Kỳ Tri trọng thương.
Tạ Hồi Ngọc thân là hoàng đế, đích thân dẫn binh xuất chinh.
Ngày họ xuất phát, giữa hai hàng chân mày giật liên hồi.
Trong diễn biến, Tạ Hồi Ngọc và Cố Hựu sẽ gặp nguy hiểm ở hai phương hướng trái ngược, nên Quy Trần Các chỉ thể cứu một .
Lần , để mật vệ đến chỗ Hồi Ngọc .
Mọi thứ xem đã còn sơ hở.
Ta liên tục trấn an bản thân.
Thế nhưng, khi đến chiến trường mới biết, Tạ Hồi Ngọc và Cố Hựu đều đến những nơi ngược với diễn biến ban đầu.
Dường như, sức mạnh của cốt truyện thực sự thể nghịch chuyển.
Ta ngã quỵ xuống đất, run rẩy rơi lệ.
Mà trong đầu, hệ thống ngừng thúc giục:
“Yêu cầu ký chủ lập tức đến vị trí của nam chính.”
“Nhắc lần nữa, lập tức đến ngay.”
Rõ ràng lần , đã nắm mọi thứ trong tay.
Quân quyền, thế lực, thậm chí cả nam chính.
Hệ thống nhận ý đồ của :
“Cảnh báo, nhiệm vụ chính của ký chủ là phò trợ nam chính, trái diễn biến sẽ trừng phạt.”
“Trừng phạt?” Ta bật , giọng lạc , “Chẳng các ngươi sớm đã trừng phạt ?”
“Ta lặng lẽ cướp đoạt khí vận của nam chính, sớm đã các ngươi phát hiện , đúng ? Nếu , làm sắp đặt nữ tử xuyên đến đây?”
“Bởi vì các ngươi phát hiện, còn là kẻ để mặc giẫm đạp nữa. Ta đã đoạt lấy binh quyền của phản diện, hành động của đã ảnh hưởng đến cốt truyện mà các ngươi sắp đặt. Vì , các ngươi liền để nữ tử mang theo hệ thống đến, cướp đoạt khí vận của , thay thế .”
Nào ngờ, vì mang theo phản diện và nam chính cùng xuất chinh, khiến Bạch Từ nhận nhầm mục tiêu công lược.
Cảnh báo giải trừ.
Hệ thống im lặng gì.
Nhân lúc , sai chuẩn một con ngựa.
Dù sống chết, cũng tự gặp Tạ Hồi Ngọc.
Ta đưa về nhà.
Vài binh sĩ theo , cùng xông pha mở đường máu.
Không biết đã chạy bao lâu, cuối cùng cũng thấy chiến trường nhuốm đầy huyết sắc.
Cát bụi mịt mù, còn một ai vững.
Lệ nhòa đôi mắt, ngã xuống khỏi lưng ngựa, đến lạc cả giọng.
A Ngọc của , năm nay mới tròn mười sáu.
Trước lúc xuất chinh, vẫn còn nũng nịu với .
Đệ vốn nên một tương lai rực rỡ.
Đệ ôm lấy ngực, giọng khàn đặc, đến cũng thành tiếng.
Thì , con khi đau lòng đến cực hạn, sẽ bỗng dưng bình tĩnh .
Ta với hệ thống:
“Các ngươi thích nhất là sắp đặt cốt truyện ?”
“Nếu kẻ sống sót là Cố Hựu, nhất định sẽ để chôn cùng A Ngọc.”
—
Không xa một thanh âm yếu ớt truyền đến.
Ban đầu còn ngỡ lầm, cho đến khi giọng đó vang lên lần nữa, loạng choạng chạy tới.
Lại gần hơn, thấy gọi: “A tỷ.”
Là A Ngọc của .
Đệ thân đẫm máu, còn đè một khác.
Đôi tay run rẩy, nâng dậy ôm chặt lấy, , chẳng khác gì kẻ điên.
Tạ Hồi Ngọc cẩn thận lau nước mắt cho , giọng yếu ớt: “Ta đây, thấy A tỷ , vẫn khó như .”
Nói bĩu môi tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng trong mắt ánh lên nụ vụn vặt.
Ta nổi, chỉ đưa y về nhà.
Tạ Hồi Ngọc níu tay áo , ý bảo bên cạnh y.
Người trúng vài mũi tên ở ngực và cánh tay, thương thế nghiêm trọng.
“A tỷ, là Cố Hựu cứu .”
“Trước lúc ngã xuống, vẫn còn bảo vệ , miệng ngừng lẩm bẩm rằng thể để điện hạ đau lòng. Hừ, đối với tỷ trung thành đến . thương thế của thể trì hoãn, chúng đưa về .”
Tâm tư cuộn trào, khuôn mặt , trong lòng rõ là cảm xúc gì.
—
Cố Hựu vốn thể nhân cơ hội để lập công hiển hách, đó trở về cố quốc.
làm .
Bỏ lỡ lần , về, nhất định hao tổn ít công sức.
Ta chống cằm ánh nến chập chờn.
Dù là diễn kịch, liệu ai diễn chân thật đến thế ?
Nhớ những lời với Tạ Hồi Ngọc, càng lúc càng thấu .
Hắn thương nặng, hôn mê mấy ngày mới tỉnh.
Câu đầu tiên khi tỉnh chính là hỏi ở .
Ta đương nhiên đến gặp .
Hắn đã cứu A Ngọc, nợ một ân tình.
Cố Hựu thân băng bó, ngước ánh trăng ngoài cửa sổ.
Trăng sáng vằng vặc, rọi xuống , càng khiến thêm diễm lệ.
Thấy đẩy cửa , khẽ cong môi, ngây ngốc :
“Điện hạ.”
Ta bước lên một bước, liền nắm lấy tay.
Ta vùng , Cố Hựu càng nắm chặt hơn, như thể giữ thật chặt lấy .
Hắn lý do vì gặp .
Thật lâu, lâu đến mức ngỡ sẽ cứ thế mà chìm im lặng, Cố Hựu bỗng cất lời:
“Điện hạ hẳn đã biết, vốn là hoàng tử Yến quốc. Đáng tiếc, mẫu thân xuất thân thấp hèn, dù sinh hoàng tử, cũng vì thế mà càng căm ghét, ngày tháng trôi qua chẳng dễ dàng gì.”
Hắn vô thức mân mê ngón tay, tiếp tục:
“Hậu cung những kẻ , chỉ tùy tiện tìm một cái cớ hoang đường để ép tội, liền đoạt mạng của bà. Nực là, bà nhu nhược cả đời, mà đến thời khắc cuối cùng che chở cho , đổi lấy một mạng của .”
Giọng lạnh lẽo như kẻ ngoài cuộc.
Ta đã qua xuất thân của trong thoại bản, nhưng ngờ ngày chính miệng , trong lòng bỗng dưng ngổn ngang trăm mối.
Cố Hựu khẽ : “Ta những điều , là vì giấu giếm Diên Diên nữa, cũng giữa và nàng thêm ngăn cách.”
“Vì ?”
Vì để tâm?
Vì về Yến quốc, mà cứu Tạ Hồi Ngọc?
“Ta sẽ tự cho điện hạ.”
Ta trả lời.
Cố Hựu buông tay :
“Điện hạ đã báo đáp , mượn một ít binh mã.”
Không biết từ lúc nào, ánh trăng đã che khuất.
Ta siết chặt tay:
“Tướng sĩ nước Tạ, dù đổ máu, cũng sẽ vì địch quốc mà chiến đấu.”
nếu sớm khống chế Cố Hựu, đợi đến ngày lên ngôi, thể giảm bớt chiến tranh.
Ta hiểu rõ.
Cố Hựu cũng hiểu rõ.
Hắn nuốt viên độc dược ngay mặt , ngẩng đầu : “Công chúa giỏi chế độc, mà giải dược, chỉ công chúa mới .”
Ta liếc một cái, liền nhận đó là thuốc trộm từ mật thất của .
Ta cứ ngỡ giấu kỹ, từng ai biết tinh thông dược lý.
Không ngờ, che giấu sâu đến thế.
Cố Hựu làm chỉ để an tâm.
Cuối cùng, chỉ thể đồng ý.
19.
Nhờ sự trợ giúp âm thầm của nước Tạ, Cố Hựu trong chớp mắt đã đoạt lấy đế vị.
Mọi chuyện kết thúc.
Ta rốt cuộc cũng thể rảnh tay thu thập Bạch Từ.
Dù biết nàng nhận lợi ích gì mà thể thay thế đến nơi , nhưng nàng đã đoạt lấy khí vận của , thậm chí còn đẩy chỗ chết, thì nhất định thể lưu .
Hủy diệt một , chỉ cần đợi đến lúc nàng đắc ý nhất, đẩy nàng xuống vực sâu.
Vậy nên mới màn kịch tường thành hôm nay.
Từ năm tám tuổi, đã đưa Kỳ Tri về phủ, từng bạc đãi y.
Vậy mà y vì nữ nhân , hết lần đến lần khác vứt bỏ .
Một chút tình nghĩa còn sót , sớm đã bào mòn đến còn gì.
Biểu cảm của Bạch Từ quá mức thú vị, ngắm một hồi mới chậm rãi dậy từ lòng Cố Hựu.
Sau đó, giơ tay lên, từ tường thành ném xuống mấy quân cờ đen.
Bạch Từ dường như cuối cùng cũng hiểu điều gì, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
Ta rạng rỡ:
“Chúng tướng lệnh! Giải tội thần Kỳ Tri cùng nữ nhân đại lao!”
Khoảnh khắc tiếp theo, hai kẻ đang ôm liền bao vây chặt chẽ.
Ta đã , quyền lực chỉ thể tin tưởng khi trong tay chính .
Kỳ Tri ở trong lao ngục ngừng gào thét đòi gặp , chuyện quan trọng .
hai tên lính gác mặt mày khó coi phía , chỉ khẽ nhếch môi, rốt cuộc hề bước đến.
Quá khứ như gió thoảng.
Hắn gì, đối với mà , đã chẳng còn quan trọng.
Sau khi Cố Hựu đăng cơ, cốt truyện rốt cuộc cũng thành.
Ta cuối cùng đã thoát khỏi gông xiềng của hệ thống.
Ta sải bước về phía .
Từ nay về , chính là Tạ Hồi Diên.
Không còn là những dòng chữ vô tri trang sách nữa.
20.
Thanh âm điện tử vốn im ắng đã lâu đột nhiên vang lên.
Nó theo bóng lưng mảnh khảnh , giọng đầy hứng khởi:
“Hệ thống nữ chủ mạnh mẽ, thí nghiệm số 001— mỹ thành công.”
Toàn văn .