Độ Sương Tuyết - Chương 6
21
Ta quả thực cần chút thời gian để suy nghĩ cho rõ ràng.
Lý Tu Cẩn dường như cũng hiểu điều đó, nên ăn ý mà hề chủ động hẹn ngoài nữa.
Sau khi đường tỷ rời , cuộc sống của trở yên bình.
Chỉ là biết những lời đồn ngoài đã lan truyền đến mức nào, nhiều gia đình quyền quý lần lượt đến cửa cầu thân, nhưng đều mẹ khéo léo từ chối.
Cha cũng chẳng ý kiến gì, ông chỉ biết mẹ đã hứa với , mà đã hứa thì nhất định giữ lời.
“Hơn nữa con vẫn còn nhỏ, mà bọn họ ngày nào cũng đến cửa, giành con gái của mất, thật đúng là vô lý hết sức!”
Ta ung dung hưởng thụ những ngày tự do tự tại, chỉ là đôi lúc, vô cớ mà nghĩ đến Lý Tu Cẩn.
Tò mò đang làm gì, liệu nhớ đến .
Ta còn từng hỏi , khi chet ở kiếp , cha mẹ rốt cuộc đã .
Cứ thế hai tháng trôi qua, rốt cuộc nhịn nữa, cầm theo ngọcbội, định cung tìm .
Không ngờ ngay cổng cung, gặp Tạ Tự Trần— mà đã lâu gặp.
Hắn gầy nhiều, đến mức hai gò má cũng hõm xuống, phong thái thiếu niên tài tử lẫy lừng năm nào của kinh thành nay còn, mà trông giống một thư sinh ôm chí lớn nhưng lận đận long đong hơn.
Từ khi lời đồn lan , cùng Thôi Nguyệt Trúc rời khỏi kinh thành, chỉ tổ chức lễ thành thân sơ sài ở Trịnh gia tại Thanh Hà.
Ngày hôm đó, chỉ phu phụ Vệ Quốc công đến tham dự, đến khi trở về sắc mặt đều .
Phu nhân Vệ Quốc công đến tìm mẹ than thở, hiểu tại một đứa con trai độc nhất, đường đường là công tử thế gia, rời kinh thành, chạy đến một nơi xa như để làm tế tử cho một danh môn dã tâm như lang sói.
Vệ Quốc Công giận đến tím mặt, rằng Tạ gia trung liệt cả đời, Trịnh thị chẳng qua chỉ là một lũ thổ phỉ cát cứ, tuyệt hậu cũng thể nhận một đứa con trai như !
May mà phu nhân Vệ Quốc Công đến giữa chừng thì choáng váng ngất xỉu, mẹ vội vàng mời đại phu đến xem, mới biết bà thai.
Là con cầu tự muộn màng, điều khiến phu nhân Vệ Quốc công cuối cùng cũng một tia hy vọng mới.
Còn về Tạ Tự Trần sống ở Trịnh gia, chẳng hề bận tâm, mà cả kinh thành cũng ngày càng ít nhắc đến .
Bất ngờ chạm mặt, chỉ nhanh chóng qua, nhưng cản .
“Thôi Uyển, nàng cung làm gì?”
“Liên quan gì đến ngươi?”
Không để ý đến , nhưng cất giọng phía : “Nàng biết, mà nàng tìm, ở kiếp đã làm gì với cha mẹ nàng ?”
“Nàng biết, khi nhốt nàng trong Tạ phủ, thì cha mẹ nàng cũng đang giam cầm trong đại lao ?”
22
Ta dừng bước, chỉ cách cổng cung năm bước chân.
Hắn đuổi theo, tiếp tục : “Kiếp , khi nàng ở Tạ gia, cha mẹ nàng đối đãi với tệ, nàng nghĩ rằng cha nàng biết ? Thỏ chet thì chó săn m//ổ thịt, cha nàng làm đế sư, lẽ nào hiểu đế vương thuật? Ông sớm đã dự liệu sẽ ngày đó. Gả nàng Tạ gia, nàng nghĩ là để trông chừng ? Không, đó là gửi gắm nàng cho phu phụ Vệ Quốc công, bằng hữu thân cận nhất của ông .”
Ta mất một lúc lâu mới tìm giọng của : “Cho nên, ngươi hận đến .”
“! Ta hận nàng! Hận nàng cũng chỉ là một sợi dây trói buộc , khác gì gia pháp quy củ đã rèn giũa từ nhỏ. Ta cần một thê tử do cha mẹ chỉ định, một thê tử của chính Tạ Tự Trần , nàng hiểu ?”
Ta chớp mắt, giọng điệu bình thản: “Vậy thì chúc mừng ngươi. Hiện tại ngươi đã —một thê tử cha mẹ công nhận, nhưng là mà ngươi yêu sâu đậm.”
Tạ Tự Trần , như thể thể chịu đựng nổi, lắc đầu lẩm bẩm: “Không như … Không đúng…”
Ta tại chỗ, biết nên tiếp .
Lý Tu Cẩn, rốt cuộc… ngươi là một đế vương lạnh lùng như ?
lúc đang ngước cánh cổng cung điện nguy nga mà biết bước về hướng nào, cổng cung bỗng mở , một thị vệ bên cạnh Lý Tu Cẩn bước đến mặt .
“Hoàng thượng gặp cô nương.”
Ta theo , băng qua từng lớp cung điện trầm mặc, cho đến khi trông thấy Lý Tu Cẩn đang giường.
Vải băng bó ngực thấm m//áu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhưng vẫn cố nở nụ khổ với : “Vốn để nàng thấy dáng vẻ của , nhưng hết lần đến lần khác, luôn phá hỏng đại sự chung thân của trẫm.”
23
Mặc cho hỏi vết thương từ mà , vẫn chịu .
Mặc cho cố ngăn cản, đợi khi lành vết thương hẵng kể, cũng chịu.
Hắn cứ thế, thở mong manh, nhưng chậm rãi vạch trần chuyện của kiếp mặt .
“Là một cái bẫy mà cha nàng cùng trẫm đã bàn bạc sắp đặt.”
Qua lời , lần đầu tiên biết những chuyện xảy khi gả Tạ gia, những chuyện mà hề biết.
Cha đã phò tá Lý Tu Cẩn nhiều năm, kẻ địch trong triều ít. Những kẻ đó nhắm ông , mới thể gây bất lợi cho thiếu đế.
Sau đó, cha và Lý Tu Cẩn liên thủ, lập kế trừ khử những triều thần dị tâm, cuối cùng cha mẹ bình an vô sự thả .
“Uyển Uyển, dù trẫm tinh thông đế vương thuật đến , cũng thể hại cha nàng. Cha nàng đối với trẫm, là thầy, là cha… cũng là nhạc phụ.”
Ta liếc xéo một cái, rút tay nhưng rút .
“Sau khi chet, cha mẹ thế nào?”
Lý Tu Cẩn vốn định , nhưng thấy kiên trì, vẫn thở dài một tiếng: “Cha nàng một đêm bạc trắng mái đầu, Quận chúa tin dữ, lập tức ngã bệnh, chẳng thể xuống giường. trẫm đã bảo vệ họ trong những năm tháng còn . Cuối cùng bọn họ cáo lão hồi hương, vui thú điền viên, sống thọ mà yên giấc ngàn thu.”
Ta lặng lẽ lau khóe mắt cay cay, , biết nên gì.
Càng biết gì, càng dễ sai.
“Còn thì ? Ở kiếp , đường tỷ của nhập cung làm phi, thai, đó chet , cũng mất đứa con đầu tiên của . Chàng và nàng —”
“Là trẫm giet nàng .”
“Cái gì?” Ta chút theo kịp.
“Trẫm từng chạm nàng , đứa bé của trẫm.”
Ta vô cùng kinh ngạc, đường tỷ và Tạ Tự Trần thế nhưng lớn gan đến mức !
Nếu Vệ Quốc Công biết , e rằng sẽ chút do dự mà xử tử chính con trai .
Nghĩ đến cảnh hai bọn họ mặt ngầm đưa tình, càng chút đồng cảm với Lý Tu Cẩn.
“Hai bọn họ đúng là gh//ê t//ởm. Ta cũng hiểu, giet nàng , hẳn là tức giận ít.”
“Trẫm vì chuyện đó mà giet nàng . Trẫm đụng nàng , nhưng nàng thai. Cũng , ít nhất thể chặn miệng những đại thần luôn thúc giục trẫm chuyện con nối dõi, ai cũng yên . đáng tiếc, nàng dám nhắm đến nàng.”
Ta thoáng sững sờ.
Ta vẫn luôn nghĩ rằng dù đường tỷ hành hạ thế nào, nàng cũng đến mức lấy mạng .
Nhìn sắc mặt Lý Tu Cẩn ngày càng tái nhợt, lòng chợt mềm .
“Đừng nữa, nghỉ ngơi .”
“Trẫm sợ nếu , lần nàng khác ly gián bỏ mất.”
“Ta dễ tin như .”
Chưa từng thấy Lý Tu Cẩn như lúc —yếu ớt đến vô hại, nắm chặt lấy buông, như thể thực sự sợ chạy mất.
M//a xui qu//ỷ khiến, rướn gần, khẽ hôn lên đôi môi mềm nóng của .
“Ta sẽ chạy , ?”
Hai má bỗng nhiên đỏ lên, bộ dáng so với ngày thường nghiêm túc, càng đáng yêu hơn nhiều.
Ta nhịn , hôn thêm một cái.
Lần , khuôn mặt càng đỏ hơn, đôi mắt ươn ướt, khẽ gọi : “Uyển Uyển…. Nàng hôn thêm một lần nữa, liền đau nữa.”
Ta chút phòng mà làm theo , nhưng mới rời , đột nhiên một bàn tay lớn giữ chặt đầu, cách nào thoát .
“Lý…ưm…”
Hắn nghiêng áp sát, từng chút một, từ nhẹ đến sâu, chậm rãi mà triền miên.
Không biết từ lúc nào, vị trí của và đã đảo ngược, hôn đến cả sức cũng còn. Hai thân thể dán chặt , mơ mơ hồ hồ, cảm giác điều gì đó.
Mặt lập tức đỏ bừng đến mức sắp nhỏ m//áu.
Lý Tu Cẩn cũng khựng một chút.
khổ nỗi da mặt dày, lúc , chỉ thể càng dày hơn.
Hắn cọ nhẹ lên cổ , thở nóng rực, giọng mang theo chút run rẩy: “Uyển Uyển…Giúp ca ca, ?”