Đông Cung Tàng Kiều - Phiên ngoại 1
1.
Cảnh Minh năm thứ hai, Hoàng Hậu băng hà.
Hoàng Đế đau buồn vô hạn, ngừng thượng triều mười ngày.
Sau đó, Thẩm Yến từ chối tất cả các tấu sớ xin tuyển phi tần, một sống trong cung.
Hắn tự nuôi dạy hai đứa con.
Dao Hoa cung vẫn yên tĩnh sừng sững đó, mỗi ngày đều đến quét dọn.
Hắn thường đến đó vật nhớ .
“Yêu biệt ly, cầu , đầy ai oán, yêu hận, vướng mắc dứt, cuối cùng âm dương cách biệt, trở thành nuối tiếc.”
Hắn và Chúc Nguyệt Dao.
Rốt cuộc, đã sai lầm từ bước nào.
2.
Năm đó, Thủ phụ mưu phản, Hoàng Đế nổi giận, triều đình dậy sóng.
Thẩm Yến quỳ triều đường, cầu xin Hoàng Đế minh xét.
“Ngươi gì!”
Hoàng Đế cầm nghiên mực ném .
“Ngươi đang nghi ngờ Trẫm ? Hay là cho rằng Trẫm mê , sớm nên nhường ngôi cho ngươi?”
“Vì một nữ nhân mà làm chuyện hoang đường như , ngươi xứng với ngôi vị Thái Tử !”
Hoàng Đế đã già, trở nên dễ nổi giận, đa nghi, ông thể chịu đựng việc đích trưởng tử mà coi trọng nhất chống đối .
Thẩm Yến còn cách nào cả.
Dưới sự xúi giục của Giang thị và Trần Tiện, Hoàng Đế nhanh chóng đưa quyết định.
Chúc thị, tịch thu tài sản, tru di tam tộc.
Chúc Nguyệt Dao, mới thêu giá y, lập tức ném tử lao.
Ngày hành hình chính là ngày mà họ đã định thành hôn.
Thẩm Yến quỳ cửa Tuyên Đức, chỉ cầu xin phụ hoàng giữ cho nàng một cái xác vẹn.
Trước mặt mọi , Hoàng Đế lệnh đánh ba mươi trượng.
Đau đến nỗi, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống đất.
Hắn hề rên một tiếng.
Lễ đến thứ dân, hình đến sĩ đại phu.
Một vị Thái Tử vạn , chịu hình phạt công chúng, lưng đầy vết thương, máu me bê bết.
Chỉ để đổi lấy cơ hội gặp nàng lần cuối.
Cuối cùng, Hoàng Đế thể lay chuyển , lạnh mặt đồng ý.
Cuộc gặp gỡ cuối cùng của họ.
Trong ngục tối, Chúc Nguyệt Dao co ro đất, mặt mày tái nhợt.
Nàng gượng.
“Thẩm Yến, sợ chết.”
“Người nhà đang đợi ở đó.”
“Huynh sẽ giúp minh oan cho phụ thân đúng ?”
Làm nỡ yêu chết mắt , còn chết trong oan uổng.
3.
Khi Chúc Nguyệt Dao tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ, nàng đã hiểu tất cả.
Thẩm Yến đã mạo hiểm đổi rượu độc, cứu nàng.
nàng đã còn luyến tiếc gì với thế giới nữa.
Nàng lời châm chọc với Thẩm Yến.
Giang Văn thai, Chúc Nguyệt Dao đoán ý đồ của , tát một cái.
Nàng nghiến răng nghiến lợi:
“Thẩm Yến, ngươi đã con .”
“Ngươi để đứa con mà sinh nuôi danh nghĩa của Giang Văn trong Đông cung, ngươi thật khiến cảm thấy ghê tởm.”
Trong Đông cung, Thẩm Yến một bệt đất, say sưa đến mức tiều tụy.
Đêm tối kéo dài vô tận, ánh trăng mờ nhạt lạnh lẽo chiếu .
Hắn ôm đầu gối, nức nở bất lực:
“Mẫu hậu, làm đây, còn nữa, Nguyệt Dao cũng ghét con , mẫu hậu, con làm đây…”
Tỉnh dậy, trời đã sáng.
Hắn đeo lên chiếc mặt nạ, trở làm Thái Tử nghiêm trang, điềm tĩnh mặt mọi , chịu đựng sự kinh tởm làm phu quân danh nghĩa của Giang Văn.
Chiếc mặt nạ đeo quá lâu, đã ăn sâu máu thịt, dù cố gắng gỡ bỏ đến , đến khi da thịt nát nhừ, cũng thể bóc .
Cái giá quá nặng nề, khiến thể thở nổi, cho đến khi linh hồn thiêu rụi, con cũng trở thành một cái xác hồn.
Đây là một ván cờ đã định lối thoát, trái tim nàng từ đầu đã lạnh giá.
Rõ ràng, đã thấy kết cục tương lai của hai .
vẫn ôm một chút hy vọng mong manh, sưởi ấm trái tim nàng.
Giống như kẻ sắp chết đuối đang vùng vẫy, nắm lấy hy vọng để trồi lên mặt nước, hít một thật sâu, nhưng nhanh chóng tuyệt vọng cuốn , kéo xuống vòng xoáy sâu thẳm đáy.
Xuống thêm nữa, xuống thêm chút nữa, đến khi ngạt thở.