Đông Cung Tàng Kiều - Phiên ngoại 3
Mười năm thoi đưa.
Thẩm Yến vì lao lực quá độ, ưu tư quá nhiều, hết cách cứu chữa.
Lễ bộ bắt đầu chuẩn nghi thức tang lễ.
Một ngày khi tỉnh giấc, tình trạng sức khỏe của đột nhiên trở nên hơn.
Hắn với mọi rằng, đã mơ thấy Chúc Nguyệt Dao.
Thái y âm thầm rơi lệ, nghĩ rằng bệ hạ chỉ là hồi quang phản chiếu, sắp lìa đời.
vẫn vui vẻ, khuôn mặt rạng rỡ, lẩm bẩm với .
“Nguyệt Dao… mơ thấy nàng, mơ thấy nàng …”
Đêm đó, giữa tiếng thương tiếc, Thẩm Yến mỉm bình yên khép mắt.
Cảnh Minh năm thứ mười hai, Hoàng Đế băng hà.
Hắn thấy tách khỏi thể xác, lơ lửng trung.
Xung quanh mù mịt sương khói.
Thời gian trôi ngược, năm tháng .
Thần Phật đã thấy lời cầu nguyện của , đưa trở bên cạnh Chúc Nguyệt Dao mười bảy tuổi.
Hắn thể tin những gì đang thấy.
Đây là tẩm cung mà năm xưa đã tự tay trang hoàng cho nàng khi thành hôn.
Còn nàng thì bàn trang điểm, đang cài trâm hoa lên tóc.
Các thị nữ bên cạnh đùa.
“Thái Tử phi nương nương dù cài cái gì nữa cũng đều .”
Lần , kẻ gian hãm hại, cả gia tộc tru di.
Nàng là ngoại thất của , mà là thê tử của .
Là thê tử đã dùng tam thư lục lễ, cưới hỏi đàng hoàng, họ bái trời đất, lập lời thề.
Cổ họng nghẹn .
Đây là giấc mơ đã mơ vô số lần.
Tô mày bên cửa, cược thư vẩy trà.
Phu thê tình thâm, đầu bạc răng long.
Hắn thử tiến về phía nàng.
Một bước, hai bước, cuối cùng bắt đầu chạy thật nhanh.
“Nguyệt Dao…”
Nàng thấy tiếng gọi, dậy đầu , ngơ ngác , nghi ngờ kéo nhẹ đuôi sam của .
“Thẩm Yến, thật sự là ?”
“Sao đột nhiên già như ?”
Đuôi sam dài của Thẩm Yến, chỉ một nàng mới chạm .
Sau khi nàng , ai chạm đuôi sam của nữa.
Hắn quá nhớ nhung, ngày đêm lao lực, tuổi còn trẻ mà tóc đã bạc.
Dẫu gặp cũng nhận , mặt mày đầy bụi đất, tóc bạc trắng. Đêm đến trong giấc mộng chợt hồi hương, bên cửa sổ nhỏ, nàng đang trang điểm.
Nhìn lời nào, chỉ hàng ngàn giọt nước mắt.
Hắn ôm chầm lấy nàng, nức nở: “Nguyệt Dao…”
Hắn đang , đang run rẩy, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống vai nàng.
“Này , cái gì…”
Thẩm Yến bao giờ rơi lệ mặt nàng, khiến nàng chút hoảng hốt lo sợ.
Nàng học theo cách Thẩm Yến thường dỗ dành nàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng , an ủi:
“Đừng nữa, sẽ vì già mà yêu .”
“Được , thì cứ , dù cũng đang ở nhà… ngoài thì , đường đường là Thái Tử mà nhè thì sẽ cho đấy.”
Hắn ôm chặt nàng, thành tiếng.
“Đây là nhà của chúng … là nhà của chúng …”
“Ừm…” Nàng híp mắt: “Nhà của chúng .”
Nếu chấp niệm, sinh tử bất ly.
Vận mệnh luân hồi.
Chúc Nguyệt Dao và Thẩm Yến, như , một lần nữa ôm lấy .
(Hết)