Dư Ngươi Ái Mộ - Chương 4
12
Mạnh mẽ, bá đạo, thậm chí còn mang theo một chút trút giận.
Lục Nghiêu đè xuống ghế xe, cả áp sát.
Trong gian chật hẹp , nhiệt độ nhanh chóng tăng lên, khí xung quanh như rút cạn.
“Ưm…”
Tôi thở nổi, vươn tay đẩy , nhưng nắm chặt, kéo thẳng về phía eo , bắt buộc ôm lấy.
“Nghênh Nghênh, em đúng là yêu tinh hại .”
“……”
Tôi choáng váng, đầu óc trống rỗng.
Sáng sớm.
Tôi mơ màng tỉnh dậy, theo phản xạ đưa tay tìm điện thoại tủ đầu giường.
Kết quả… tay sờ .
Tôi giật mở mắt.
Quái lạ!
Tủ đầu giường của ?!
Quét mắt xung quanh, cứng đờ.
Căn phòng sạch sẽ đến mức nhiễm một hạt bụi, ngoài chiếc giường lớn thì thêm đồ đạc nào khác.
Không khí lạnh lẽo, nhưng vô cùng quen thuộc.
Tôi linh cảm …
lúc , một giọng lười biếng vang lên từ phía :
“Tỉnh ?”
Tôi: ???
Quay đầu , thấy Lục Nghiêu đang tựa cửa, tay cầm một túi đồ đóng gói.
“Sao ở đây?”
Lục Nghiêu khẽ:
“Đây là nhà . Em xem, vì ở đây?”
“……”
Đầu óc , một đêm say khướt, phản ứng chút trì độn.
“Vậy vì ở đây?”
Lục Nghiêu bước tới gần, đuôi mắt đỏ, trông như đã cả đêm ngủ.
“Tô Nghênh, em uống say quậy phá… đúng là khác gì thú hoang.”
“……”
Uống say quậy phá?!
Tôi nheo mắt .
Đến khi tiến sát , mới kinh hãi phát hiện—
Môi rách, rõ ràng là ai đó cắn một phát.
Ầm!
Máu trong bốc thẳng lên não.
Không thể nào!
Chắc chắn !
Lục Nghiêu tiến thêm một bước, đặt túi đồ trong tay lòng , ánh mắt đầy vẻ nghiền ngẫm:
“Yên tâm, chuyện tối qua sẽ ngoài .”
“Đi tắm , xuống bếp làm đồ ăn sáng cho em.”
Tôi đơ theo bóng rời .
Tối qua… rốt cuộc đã xảy chuyện gì?!
13
Sau chuyện tối qua, quan hệ giữa và Lục Nghiêu cải thiện ít.
Đôi khi, cảm giác như đang thời đại học, khi tốn công tiếp cận , những khoảnh khắc mập mờ nhưng cũng đầy ăn ý.
Dần dần, tin đồn về và Lục Nghiêu lan truyền khắp tập đoàn.
Tôi sợ thật sự!
Tôi lo ảnh hưởng đến hợp tác giữa công ty và Hồng Nghiệp, thế nên tranh thủ lúc nghỉ trưa, tìm Lục Nghiêu để chuyện rõ ràng.
Tôi tưởng sẽ tìm cách làm sáng tỏ, ai dè tưởng nhiều quá!
Không những làm rõ, Lục Nghiêu còn thản nhiên kéo ăn trưa ở nhà ăn nhân viên.
Tôi: ???
Ba ba làm gì cũng đúng hết!
Giữa trưa, sếp gọi điện.
Mới máy, câu đầu tiên ông hỏi là:
“Tô Nghênh, cô với Lục Nghiêu đang hẹn hò thật hả?”
“……”
Hảo gia hỏa, tin đồn lan đến cả công ty ?!
Tôi im lặng, nhưng sếp thì kích động.
“Tô Nghênh, cô đúng là phúc tinh của ! Đỉnh thật đấy! Ngay cả Lục Nghiêu mà cũng cô thu phục! Tôi mới nhận tin nội bộ—Lục Nghiêu chính là ‘Thái tử gia’ của Tập đoàn Hồng Nghiệp. Nhà cả một đế chế kinh doanh chờ thừa kế đấy!”
“……”
Tôi câm nín.
14
Buổi tối, khuôn viên trường đại học chút khác biệt so với ban ngày—ánh đèn vàng ấm áp, từng cặp đôi tay trong tay chậm rãi bước , trông đầy lãng mạn.
Dĩ nhiên, cặp nào cũng là tình nhân.
Ví dụ như và Lục Nghiêu.
Hắn dẫn đến thư viện.
Vừa thấy tòa thư viện sáng đèn mặt, tim bỗng dưng căng thẳng.
“Lục Nghiêu.”
Tôi dừng bước ngay bậc thang, khẽ gọi .
“Hửm?”
Đuôi giọng nhẹ nhàng nâng lên, lưu luyến lạ thường.
“Có thể ?”
“Đương nhiên là thể.”
“……”
Lục Nghiêu cho cơ hội từ chối, trực tiếp kéo .
Trong đầu lúc chỉ một suy nghĩ—
Năm đó, đã dùng bao nhiêu thủ đoạn để theo đuổi ngay trong thư viện …
Bây giờ nhớ , ngón chân cũng co quắp luôn !
Ban đầu, nghĩ chỉ dạo một vòng.
Ai ngờ—
Mẹ nó, dắt đến đúng cái góc năm đó từng ‘gài’ !
Hắn nhớ rõ đến từng chi tiết, ngay cả tư thế cũng khác năm xưa!
Lúc , kẹp giữa lồng ngực rắn chắc và bức tường lạnh lẽo, thể tiến cũng thể lùi.
“Lục Nghiêu, sai , đừng như …”
Năm đó, đến gần như bây giờ, gần đến mức thở của phả lên mặt .
“Tô Nghênh, em thực sự sai .”
“……”
Cách một lớp quần áo, vẫn thể cảm nhận nóng từ , nóng đến mức đầu óc choáng váng.
“Rõ ràng cả hai chúng đều động lòng, mà em thể thản nhiên xoay rời như từng gì xảy .”
Tôi mở miệng, nhưng lời nào.
“Tô Nghênh, thực xin .”
“?”
“Anh biết rằng sự tồn tại của đã khiến em trải qua những năm tháng học sinh đầy ấm ức.”
Tôi thể thấy rõ bức tường phòng thủ trong lòng đang sụp đổ.
Trong đôi mắt, từng tầng nước dần dần che khuất tầm của .
“Lúc đó còn quá trẻ, biết làm cách nào để thu hút sự chú ý của con gái thích. Anh chỉ nghĩ rằng… ở vị trí cao nhất, em chắc chắn sẽ luôn thấy .”
“Tô Nghênh, tha cho … vì đã dùng một cách quá vụng về để khiến em chú ý đến .”
Tiếng nức nở trong lòng .
Cái gì mà cam lòng, cái gì mà áp chế
Ngay khoảnh khắc , tất cả đều tan biến.
Lục Nghiêu cúi xuống, ánh mắt sâu thẳm, ngập tràn tình cảm.
Hắn chạm trán trán , từng câu từng chữ vang lên chậm rãi, nghiêm túc, kiên định.
“Tô Nghênh, thích em.”
Tôi tiền đồ chút nào, nước mắt lăn từng giọt.
Lục Nghiêu luống cuống, lập tức ôm chặt lòng, nhẹ nhàng dỗ dành, liên tục gọi tên .
Tôi nức nở mãi ngừng, cố nghẹn giọng :
“Vậy… em trả tiền .”
“……”
Lục Nghiêu bật , đến rạng rỡ, trong mắt chỉ là hạnh phúc.
“Không cần trả. Dù tất cả những thứ đó… cũng đều là của em.”
Tôi hình.
Ôi trời…
Hạnh phúc bất ngờ quá!!!
Không nhịn nữa, nhón chân, đặt một nụ hôn nhẹ lên gương mặt điển trai của .
Bên tai, loa phát thanh trong trường vang lên một bài tình ca cũ.
“Thân ái , thân mật ái nhân, đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời …”
Lời bài hát vang vọng trong đêm, như một lời chứng giám, khắc sâu khoảnh khắc và Lục Nghiêu bên , chặt chẽ rời.
[Hoàn]