Dung Hi - Chương 1
01
Ninh Trăn từ biên ải trở về. Nghe tin, lập tức đến phủ Ninh tìm , nhưng gia nhân đang ở bãi ngựa cùng cô nương họ Nghiêm.
Ta vội chạy đến bãi ngựa, chỉ thấy hai đang cưỡi ngựa rượt theo một con thỏ đang hoảng hốt bỏ chạy.
Tiếng của họ vang vọng, khiến chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp Ninh Trăn.
Bọn họ ăn ý, giữa họ một bầu khí mà ngoài thể chen , thỉnh thoảng còn sang .
Con thỏ trốn chạy nhảy đến mặt , ngay đó, một mũi tên dài lao vút đến, ghim chặt nó tại chỗ. Máu nhuộm đỏ bộ lông trắng muốt, nó thậm chí còn kịp giãy giụa đã tắt thở.
Ta sững sờ con thỏ, ngẩng đầu, chạm ánh mắt của Ninh Trăn.
“Dung Hi.” Ninh Trăn ngạc nhiên , đó liền xoay xuống ngựa.
“Sao nàng đến đây?” Hắn vô thức liếc nữ tử bên cạnh.
Ta cũng sang bên , giọng run rẩy hỏi: “Nàng là ai?”
Ta đã tưởng tượng nhiều lần về khoảnh khắc chúng gặp . Ta sẽ hỏi , những năm qua sống ? Có từng thương ?
Hoặc sẽ với rằng nhớ biết bao, hoặc òa một trận mặt .
bao giờ nghĩ rằng, hỏi câu – một câu hỏi đầy chất vấn về sự xuất hiện của một con gái khác.
Không, lẽ nên như …
Ta nghẹn giọng, nước mắt chực trào .
Ninh Trăn còn như , còn dỗ dành , còn đưa tay lau nước mắt cho nữa. Hắn chỉ lạnh lùng , đó thốt một câu: “Ba năm , nhiều chuyện đã thay đổi.”
Phải, ba năm …
Ta lau nước mắt, ngước mặt, ánh mắt tràn đầy lưu luyến thể che giấu.
Hắn rắn rỏi hơn, nước da cũng sạm , xương mày một vết sẹo dài cỡ ngón út, khí chất lạnh lùng hơn hẳn. Những năm tháng chinh chiến đã khiến còn là thiếu niên năm nào nữa.
Ta khẽ : “… đã đợi ba năm.”
Hắn ngay mặt , mà cảm thấy xa đến lạ.
Ta cuống quýt phá vỡ cách , vội vã vươn tay níu lấy vạt áo của .
“Ninh Trăn, quên , đã …”
Ninh Trăn , chỉ sang dặn dò tên tiểu tư bên cạnh: “Đưa Nghiêm cô nương về.”
Lời nghẹn nơi cổ họng, biết gì nữa.
Rõ ràng là đã rằng khi trở về sẽ cưới .
Thì quên… chỉ là thời gian đã trôi qua quá lâu, lòng đã đổi thay.
Hắn hề với con gái là ai.
Ta xoay , chỉ thấy hai họ đang trò chuyện.
Nàng tức giận trừng mắt , còn Ninh Trăn mỉm , nghiêng về phía nàng, đưa tay búng nhẹ trán nàng một cái.
Thân mật đến mức chói mắt.
Trái tim bỗng nhói lên từng cơn đau âm ỉ, mặt trời gay gắt khiến như sắp ngất .
Cơn đau dày vò khiến thể chống đỡ nổi, khi ý thức rơi bóng tối, thấy tiếng kinh hô của tiểu tư: “Nghiêm cô nương…!”
Ngay đó, rơi một vòng tay phảng phất mùi lan thanh nhã.
Ta cố sức vươn tay, níu chặt lấy ống tay áo của , nhưng tên của Ninh Trăn nơi khóe môi chẳng thể bật thành tiếng.
Huynh trưởng thường , con nên tự chuốc lấy khổ đau.
Năm xưa, từng yêu một cô nương, thậm chí vì nàng mà hủy bỏ hôn ước từ thuở nhỏ. Huynh đối xử với nàng bằng cả tấm chân tình, ngoài , từng thấy để tâm đến ai như .
Mẹ , đầu óc chuyện tình ái, thể làm nên đại sự. Huynh cũng chẳng để ý, thậm chí còn lén lấy cây ngọc như ý trong nhà tặng cho nàng.
Cha biết chuyện, giận dữ đánh một trận, nhưng vẫn cứ lì lợm, chẳng hề bận tâm.
Vậy mà đó, nàng nhận quà xong liền lấy chồng.
Huynh trưởng vì thế mà tìm đến tận nhà nàng, chỉ cầu gặp nàng một lần, nhưng đuổi thẳng ngoài.
Từ đó, sa sút tinh thần, cuối cùng cũng chấp nhận sắp xếp của gia đình, cưới vị hôn thê đã định từ nhỏ. Hai năm nay, cũng dần thu liễm hơn.
Sau , phu quân của nàng bất ngờ ngã ngựa qua đời, nàng về tìm .
Huynh nỡ lời quá khó , nhưng cũng chẳng để tâm đến nàng nữa.
Huynh : “Con chút tự tôn, thể để tìm để dọn dẹp mớ hỗn độn, thế mà hồ hởi chạy đến.”
Ta thấy đúng.
Mẹ đối với và trưởng đều vô cùng thất vọng.
Ninh Trăn trận, còn thì vì chờ mà chịu theo sự sắp đặt hôn sự của gia đình, thậm chí còn dọa sẽ xuất gia tu.
Mẹ ôm ngực, nước mắt lăn dài: “Con cái sinh , đứa nào đứa nấy chỉ biết đến tình ái. Thật sự quan trọng đến mức ngoài đó thì ai ?!”
Ta ương bướng đáp: “Ngoài Ninh Trăn, ai cũng .”
Bọn họ chẳng làm gì .
Giờ Ninh Trăn đã trở về, họ cũng xem như trút gánh nặng.
Mẹ thúc giục cha, ngay trong đêm liền mang bát tự của đến phủ Ninh Trăn.
Khi biết chuyện thì đã là trưa ngày hôm .
Hôm đó ngất , mê man suốt một thời gian dài, trong lúc đó đã mơ nhiều giấc mơ đáng sợ.
Khi tỉnh , thấy mẹ và trưởng đều bên giường, mắt đỏ hoe.
Ngọc Châu đỡ dậy, ánh mắt đầy lo lắng.
“Ninh Trăn đã trả bát tự của con.” Mẹ , trong giọng sự tức giận nghẹn phát .
Ta ngây mất một lúc mới hiểu ý của bà.
Mẹ sắc mặt khó coi, tiếp tục : “Ninh Trăn giờ đã công thành danh toại, là đại tướng quân, lẽ đã còn để mắt đến những gia đình nhỏ bé như chúng nữa.”
Ta về phía Ngọc Châu, dùng ánh mắt dò hỏi.
Nàng lắc đầu, khẽ giọng : “Đêm qua, tướng quân đích thân mang bát tự đến, bàn chuyện hôn sự của tiểu thư với đó.”
Nàng do dự một lát, mới tiếp: “ sáng nay, bát tự đã trả .”
Ta sững , mắt bỗng đỏ hoe, sang trưởng.
Dung An ánh mắt lo lắng, đầy an ủi, mấp máy môi thành tiếng: “Không , đừng lo.”
Cha làm quan nhiều năm, là chính trực, thanh liêm, từng là thái phó của Hoàng đế, ai gặp cũng nể nang vài phần.
Vậy mà bây giờ, vì , danh dự của giẫm đạp như .
Ta xoay xuống giường, mặc cho mọi ngăn cản, chạy thẳng đến phủ Ninh Trăn.
Ta gõ cửa lâu nhưng ai mở, gia nhân bên trong chỉ : “Tướng quân ở đây, xin tiểu thư về .”
Ta cam lòng, trốn bậc đá bên cạnh tượng sư tử đá.
Người qua kẻ , vô tình liếc một cái, đều cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Mãi đến đêm, Ninh Trăn mới chậm rãi trở về.
Hắn nắm tay cô nương họ Nghiêm bên cạnh.
Ta từ phía tượng sư tử dậy. Có lẽ xổm quá lâu, nên lên đầu liền choáng váng.
Hắn thấy , sững , đó nheo mắt hỏi: “Nàng đến đây làm gì?”
Ta cúi đầu, chằm chằm đôi tay đang nắm lấy của họ.
“Nàng chính là mà thích ?”
Cô nương khí bên cạnh nghiêng đầu quan sát một chút, đó mỉm : “Khá xinh đấy.”
Ninh Trăn bất đắc dĩ liếc nàng , trong mắt ánh lên ý , giọng mang theo chút cưng chiều: “Đừng quậy.”
Sau đó, : “Còn chuyện gì ?”
Câu khiến thân run lên.
Ta , hỏi: “Chàng đã trả bát tự của ?”
Hắn , khẽ gật đầu: “Phải.”
Ta cũng gật đầu, vốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng vì giữ chút tôn nghiêm mong manh cuối cùng, chỉ thẳng lưng, thẳng mắt .
“Ninh Trăn, chuyện hôm nay là do đường đột, sẽ nữa.”
Ta xoay rời .
ngay lúc đó, nữ tử kéo tay .
Nàng , nhưng đuôi mày một vết sẹo dài, giống như một dải hoa đỗ quyên rực rỡ.
Nàng giúp chỉnh búi tóc lệch, khẽ , nhẹ giọng : “Búi tóc lệch , chỉnh mới .”
Khoảnh khắc , chẳng thể nào sinh ác cảm với nàng .
“Đa tạ.” Ta khẽ đáp.