Đừng Nhìn Ra Ngoài Cửa Sổ Xe - Chương 6
Chúng đưaTiết Lượng lên đường cao tốc thì Đường Đông xuất hiện.
Hắn từ bên đường chạy , thấy thì sắc mặt lập tức sa sầm.
“Long Trường Đống, mày đến đây làm gì? Giờ định đến làm công cho ông đây ? Ông đây cần mày nữa!”
Tôi từ xuống , lạnh lùng đáp: “Đường Đông, tao đã với mày , khi xung sát, xe rời khỏi đường.”
Đường Đông khinh bỉ phun một ngụm nước bọt: “Đừng giả bộ nữa! Tao đã tìm xung sát trong thôn , cũng chạy xe tải hai mươi năm, còn quen thuộc khu vực !”
“Thật ?”
Tôi đôi co với nữa, lạnh nhạt : “Vậy thì mày cứ đợi ở đây , bọn tao .”
“Đợi đã!”
Đường Đông chằm chằm vàoTiết Lượng, ánh mắt lóe lên sự nghi ngờ: “Bọn mày định đưaTiết Lượng ? Long Trường Đống, mày cướp khách của tao ?”
Lý Đinh lắp bắp Đường Đông, thấp giọng khuyên nhủ: “Đường tổng, lúc đừng tranh chấp nữa, nơi gì đó tà môn, chúng cùng .”
“Đừng dọa tao! Tao !”
Đường Đông gào lên, sangTiết Lượng quát lớn: “Trên xe còn bao nhiêu rau, nếu lo, sẽ đổ hết!”
Tiết Lượng chút do dự. Tôi , nhẹ giọng : “Ba đang đợi . Ông đã gọi nhiều cuộc điện thoại cho . Nếu còn về, ông sẽ tức giận đấy.”
“Vậy… về .” Tiết Lượng vẫn còn sợ bố .
“Đường ca, cứ đợi ở đây nhé, về sẽ bảo bố điều xe tới.”
Không chần chừ, lập tức mở cửa xe, để Tiết Lượng và Lý Đinh lên .
“Không !”
Đường Đông tức giận hét lên: “Long Trường Đống, mày cứ nhằm tao đúng ? Tao nhất định tha cho mày!”
Tôi ở cửa xe, ngoảnh : “Đường Đông, bây giờ mày lên đường cao tốc ?”
Lời dứt, Đường Đông sững .
Hắn vẫn bên ngoài rào chắn cao tốc, cái hàng rào vốn chẳng cao bao nhiêu, nhưng mấy lần nâng chân lên mà vẫn thể bước qua .
Cuối cùng, dường như đã hiểu điều gì đó.
Phịch!
Hắn quỳ sụp xuống mặt .
“Long ca! Long ca, cứu em! Cứu em với!”
Tôi lắc đầu, giọng điềm nhiên: “Tao cứu mày nữa, Đường Đông. Từ ngày mày phản bội tao, lời hứa rằng sẽ đưa mày trở về an còn hiệu lực.”
“Long ca! Long ca, đừng .” Đường Đông trợn to mắt, gương mặt lập tức tái nhợt còn chút máu.
“Em sai ! Cứu em với, Long ca! Long ca! Em dám nữa! Long ca.”
Tôi lên xe, để mặc gào thét bên ngoài. Hắn dập đầu lia lịa, điên cuồng lao về phía chúng .
Tôi khởi động xe, tiếng hét của dần trở nên méo mó.
Trán vỡ toang, máu chảy loang lổ, bộ gương mặt dần trở nên méo mó quỷ dị…
Trong khoang xe, Tiết Lượng ghế phụ, một lời.
Đèn xe rọi màn sương dày đặc phía . Tôi mở cửa kính, cầm cây roi đánh hồn trong tay, vung mạnh ba lần.
“Chát! Chát! Chát!”
Ba tiếng roi giòn giã vang lên.
Tôi lập tức thấy tiếng còi xe của những chiếc xe khác.
Sương mù dần tản .
Phía , một con rồng hai đầu ngẩng cao, lối hầm Song Long đã xuất hiện!
Khi Lý Đinh giật tỉnh giấc, trời đã sáng.
Anh vội vã dậy, nhưng ghế phụ trống .
“Tiết Lượng ? Không chúng đã tìm ?”
Tôi trả lời mà chỉ hờ hững : “Vừa , tổng giám đốc Tiết gọi điện tới. Xe của Đường Đông đã tìm thấy.”
“Bọn họ gặp tai nạn hầm Song Long, xe lật khỏi đường cao tốc. May mắn là Tiết Lượng chỉ thương, đã đưa cấp cứu. Đường Đông… qua khỏi.”
Lý Đinh sững . Sau cùng, chúng an đến nơi cần đến.
Tiết Lượng tuy thương nặng, nhưng tìm thấy kịp thời nên giữ mạng.
Tiết Văn Bình đã tính toán thời gian. Khi Tiết Lượng tìm thấy, chúng lúc vượt qua hầm Song Long.
Ông hỏi gì thêm, chỉ dứt khoát chuyển khoản sáu triệu tiền thù lao cho .
Với số tiền , đã trả hơn nửa số nợ.
Những ngày sắp tới, thể sống thoải mái hơn một chút.
Thế nhưng, ngay khi và Lý Đinh trở về quê nhà, nhận một cuộc điện thoại.
Vừa xong, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Long ca, em tin… Trước khi chết, Đường Đông đã thuê một nhóm du côn. Chúng dặn tìm cách gây sự với khi nhà!”
Tôi như phát điên, lao xe về nhà.
Trên đường , thậm chí còn quên mất gọi về kiểm tra .
Vừa thở dốc chạy đến cửa, đã thấy khóa cửa cạy tung. Dấu chân lộn xộn in đầy nền đất. điều khiến lạnh là hai đứa con , và cả mẹ vợ, đều biến mất!
Khoảnh khắc đó, như thời điểm vợ qua đời.
Tai ù , đầu óc trống rỗng.
Lý Đinh chạy theo, thấy tình hình liền gì đó với . chẳng gì cả. Thấy , dứt khoát giật lấy điện thoại từ trong túi áo .
Sáu cuộc gọi nhỡ!
Tôi lập tức giật điện thoại, thèm số đã gọi ngay.
Khoảnh khắc , trong lòng chỉ một suy nghĩ: Nếu gia đình chuyện, dù Đường Đông chết , cũng sẽ đào lên mà xé xác!
“Alo, Long ?”
Không ngờ, đầu dây bên là Lý Hà!
“Người nhà đang ở chỗ . Tôi gọi cho mãi mà .”
Trái tim đang đập loạn trong lồng ngực cuối cùng cũng bình .
Thì , Lý Hà đến để trả nợ ân tình.
Bà đã lấy tóc thai của con gái mà giúp tìm , nhờ đó thắng kiện ly hôn. Ngay khi chồng cũ của bà thấy sợi tóc, lập tức hoảng sợ ngay tại tòa.
Cảnh sát đã bắt đầu điều tra .
Lý Hà thuận lợi nhận tài sản thuộc về .
Muốn cảm ơn , bà đã tìm đến Vương Minh, cùng đến nhà .
Không ngờ, họ chạm trán đám du côn Đường Đông thuê đến.
Vương Minh lập tức gọi thêm , còn Lý Hà báo cảnh sát. Lũ côn đồ phá khóa xong liền bắt hết.
Lý Hà lo lắng yên, sợ già và trẻ nhỏ ở nhà gặp chuyện nên đã đưa họ về nhà .
Tôi vội vàng chạy đến nhà Lý Hà. Ôm lấy gia đình nhỏ bé suýt mất , trong đầu bỗng hiện lên lời của lão đạo sĩ điên ngày xưa.
“Tướng Tu La, tâm Bồ Tát…”
Có lẽ, đó là lời nhận xét về .
Mà là một lời nhắn nhủ cho tương lai.
“Hãy cứ làm việc thiện, đừng màng đến hậu vận.”
-HẾT-