Đương Niên Cung Khuyết Nguyệt Cao Huyền - Chương 5
09
Ta lên xe ngựa, hướng về phủ Trấn Bắc Vương dự yến tiệc. Xe khỏi cửa cung, theo lệnh , Lê Tuyết liền dặn phu xe: “Rẽ qua Vân Bội phường.”
Chỉ chừng thời gian uống vài chén trà, xe ngựa dừng ngoài Vân Bội phường. Ta cùng Lê Tuyết và Hải Đường trong, khi trở đã thay đổi diện mạo.
Lúc mặc một thân áo váy qua thì giản dị, nhưng chất liệu cao cấp, ung dung lướt qua mặt phu xe, khiến chẳng thể nhận .
Mấy ngày nay, đã âm thầm điều tra rõ ràng, phủ của Lương Thu Sảng ở phố Ngũ Liễu, cách trung tâm thành gần lắm.
Vừa hỏi, nửa canh giờ , gõ cửa phủ Lương gia.
Tên sai vặt canh cửa hỏi là ai.
“Hãy với chủ nhân nhà ngươi, phụng lệnh của Tiêu tần nương nương tới đây.”
Danh hiệu Tiêu tần quả nhiên hữu dụng, Lương Thu Sảng đích thân cửa nghênh tiếp.
Hắn khom cúi chào, mặt lấy lòng, kín đáo đánh giá một lượt, mở miệng hỏi: “Xin hỏi cô nương là?”
Ta bước phủ, kiêu ngạo như một con công: “Ta là đại cung nữ bên cạnh Tiêu tần, Lương đại nhân thể gọi là Tây Nguyệt cô cô.”
Lương Thu Sảng đảo mắt, theo phía : “Không biết Tây Nguyệt cô cô lần đến đây, là vì chuyện gì?”
Ta hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén : “Chuyện lần tới làm gì, Lương đại nhân cùng đều rõ trong lòng, hà tất giả vờ biết? Nếu đại nhân làm việc hiệu quả, cần tự thân chạy đến đây?”
Bị một tiểu cung nữ như thẳng như , sắc mặt Lương Thu Sảng chút dễ coi, nhưng dù cũng quen việc đối nhân xử thế, biểu tình nhanh đã tự nhiên trở :
“Chuyện cô cô , Lương mỗ chỉ hiểu vài phần, chẳng cô cô vật gì làm bằng chứng, để Lương mỗ yên tâm đôi chút?”
Ta lấy từ trong tay áo một tấm cung bài.
Đây là một cung bài giả, bên rõ tên cung điện của Tiêu tần, cùng tên giả mượn dùng lần .
Chế tác cung bài giả vốn là trọng tội mất đầu. Vì lấy tấm cung bài , đã hao tổn nhiều công sức.
Lương Thu Sảng rõ cung bài, lúc mới buông lỏng cảnh giác.
“Đã thất lễ với cô cô , xin mời trong.”
Hắn dẫn trong phủ.
Ta : “Không cần phiền phức, Lương đại nhân trực tiếp đưa gặp nàng là , tự cách cạy mở miệng nàng .”
“Nàng” là ai, cần rõ, ai cũng biết.
Lương Thu Sảng thoáng do dự một chút.
Ta lập tức lộ vẻ bất mãn: “Lương đại nhân, khỏi cung chuyến thật chẳng dễ dàng gì, mong ngài đừng lãng phí thời gian làm hỏng việc của Tiêu tần nương nương. Nếu nương nương trách tội xuống, e rằng chúng ai cũng gánh nổi !”
“, đúng!” Lương Thu Sảng vội vàng đáp, lập tức đổi hướng , “Cô cô mời theo , bên !”
Ám lao của Lương phủ xây dựng ở nơi kín đáo, bên ngoài chỉ là một viện nhỏ đơn sơ. Ngoài cửa viện gia đinh canh giữ.
Bên trong viện là một thư phòng bố trí tao nhã, kỳ quái là nơi nhã nhặn như thế, một cánh cửa ngầm dẫn xuống . Bước trong, tối tăm vô cùng, chỉ ngửi thấy mùi ẩm mốc cùng với mùi máu tanh mơ hồ quanh quẩn.
Đi qua một đoạn đường hầm, phía mới hiện lên ánh sáng của đuốc lửa.
Có lẽ bởi ở lòng đất, thấy ánh mặt trời, cũng thông gió, nhiệt độ thấp, gió lạnh như băng áp lên da thịt, khiến cả nổi gai ốc.
Ta thấy Lương Xuân Yên.
Nàng xích sắt kéo căng tay chân, treo giá hình, thân thể trải qua nhiều hình phạt khốc liệt, thân là vết roi, còn cả dấu vết sắt nung bỏng.
Ngay bên cạnh giá hình treo nàng, đặt đầy những dụng cụ tra tấn, một số rõ ràng đã dùng nhiều lần, còn lưu vết máu đỏ thẫm đã khô.
Ta cố nén cơn giận đang cuộn trào mãnh liệt trong lòng, lệnh cho tra tấn thả nàng xuống.
Kẻ thi hành hình phạt thấy lệnh, lập tức động đậy, mà sắc mặt Lương Thu Sảng dò ý.
Lương Thu Sảng liền gật đầu với họ.
Lúc , họ mới đem Lương Xuân Yên từ giá hình xuống, đặt lên mặt đất.
“Lương đại nhân, các ngươi ngoài .” Ta lạnh lùng hạ lệnh đuổi .
Lương Thu Sảng ngập ngừng: “Chuyện …”
Ta liền ném cho một ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo, ý bảo đừng hỏi thêm nữa.
Hắn nheo mắt, khoát tay ý bảo những còn rời .
Khi những đều , mới lấy lòng, chắp tay với : “Nơi liền làm phiền cô cô, chúng đều ở ngoài chờ. Nếu cô cô gì cần dặn dò, cứ gọi một tiếng là .”
Ta hài lòng gật đầu, căn dặn : “Nếu chuyện đã giao cho xử lý, thì làm theo cách của . Trước khi , mong đại nhân canh giữ bên ngoài, tuyệt đối cho bất cứ ai đây.”
“Tất nhiên, tất nhiên !” Lương Thu Sảng đến híp mắt, hết sức nịnh nọt , “Tất cả đều theo cô cô.”
10
Ta xổm xuống bên cạnh Lương Xuân Yên.
Những vết thương nàng rõ mồn một mắt , chứng minh những đau đớn và dày vò nàng từng chịu đựng.
“Rốt cuộc là bí mật gì mà ngươi cam nguyện bảo vệ đến mức ?”
Không biết thấy lời , nàng chậm rãi mở mắt.
Ánh mắt nàng tản mác, tiêu cự, chỉ thoáng lướt nhẹ qua , lập tức khép .
Ta chắc liệu nàng thể thấy — chính xác hơn, rõ liệu trạng thái tinh thần của nàng lúc còn đủ để hiểu những gì .
dù cũng thử một lần.
“Lương Xuân Yên, tên là Triệu Trường Sinh. Ta giả mạo Tây Nguyệt—đại cung nữ bên cạnh Tiêu tần—tới đây tìm ngươi.”
“Bởi vì đoán rằng, ngươi thể biết rõ nguyên nhân thực sự khiến Đông Kiên thành thất thủ.”
Những lời hề khiến nàng phản ứng gì đặc biệt.
Nàng vẫn sóng soài mặt đất, như con cá chết mất hết sức lực.
Ta tiếp tục : “Ta biết ngươi nhốt ở đây từ lúc nào? Trước đây lâu, lão thái quân của Thiệu thị từng dẫn nhà đến quỳ ngoài cổng Trường Trực, cầu xin Hoàng đế điều tra chân tướng việc Đông Kiên thành thất thủ. Chuyện , ngươi đã từng ?”
Lương Xuân Yên vẫn im lặng.
Ta ngừng :
“Thiệu thị quỳ ngoài cổng Trường Trực suốt một ngày một đêm, nhưng bệ hạ chịu triệu kiến.”
“Hôm , cũng đến cổng Trường Trực, quỳ xuống cùng họ để xin giúp.”
“Chính lúc đó, ngóng ngươi và Thiệu Hoài An từng một đoạn tình cảm, suýt nữa đã thành hôn.”
Lông mi Lương Xuân Yên khẽ run lên.
Ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất nàng vẫn , hơn nữa còn hiểu lời .
“Ta biết ngươi tin . Không dối ngươi, lần đến đây cũng đã mạo hiểm cực lớn. Một khi thân phận bại lộ, kết cục của cũng sẽ giống ngươi hiện giờ.”
“Ta đánh cược một lần, cược xem thể lấy manh mối hữu dụng từ chỗ ngươi .”
“Nếu thể vạch trần chân tướng Đông Kiên thành thất thủ, cũng coi như lập đại công.”
“Tuy là công chúa, nhưng bao giờ phụ hoàng sủng ái. Chỉ lập đại công, mới cơ hội xin cho bản thân một phủ công chúa, thoát khỏi hoàng cung .”
“Lương Xuân Yên, ngươi thể tin . Ta lấy danh nghĩa mẹ thề, nếu bí mật ngươi đang che giấu thật sự thể giải oan cho Thiệu Hoài An cùng hai mươi lăm vị tướng lĩnh Thiệu gia đã chết trận, nhất định sẽ dốc hết khả năng, đem chân tướng công bố thiên hạ, trả công đạo cho họ.”
Lương Xuân Yên lần nữa mở mắt.
Lần , trong ánh mắt vô thần đã tụ một chút thần thái.
Nàng chăm chú .
Ta lấy từ trong lòng chiếc nhẫn ngọc lục bảo mà Thiệu lão thái quân đã đưa cho , nhẹ nhàng đặt tay nàng:
“Hôm , thay Thiệu thị quỳ cầu xin, lão thái quân gặp bệ hạ. Để biểu lộ lòng biết ơn, bà đã đưa cho chiếc nhẫn .”
“Ta biết liệu nó thể làm tín vật , ngươi hãy kỹ một chút .”
Ngón tay sưng phù của nàng run rẩy vuốt ve chiếc nhẫn. Nàng cầm lên để kỹ, nhưng thử vài lần, đều thể thành động tác đơn giản .
Ta chứng kiến bộ dáng chật vật của nàng, chợt cảm thấy chóp mũi cay xè.
Ta lấy chiếc nhẫn, thay nàng giơ lên mắt, giúp nàng rõ hơn.
“Ta nhận ,” giọng Lương Xuân Yên khản đặc, mỗi âm tiết phát như từ cuống họng khô cạn, vỡ vụn, “Ta từng thấy lão thái quân đeo chiếc nhẫn . Đây là bảo vật bà yêu quý nhất.”
“Ngươi nhận là ,” , “Chúng nhiều thời gian, ngươi mau bí mật cho !”
Lương Xuân Yên vươn tay về phía : “Đỡ, đỡ dậy.”
Ta làm theo lời nàng, nâng nàng từ đất lên.
Nàng còn chút sức lực nào, chỉ thể dựa vai .
Thân thể nàng quá nhẹ, xương cốt nhô lên lưng thậm chí khiến vai cảm thấy đau nhói.
Ta cắn chặt môi, cố gắng đẩy lùi nước mắt.
Nếu nước mắt thể giải quyết vấn đề, thì mỗi giọt lệ rơi xuống đều là lãng phí.
Thay vì lóc, chi bằng dành thời gian giải quyết vấn đề. Chỉ biết , ích gì?
Lương Xuân Yên dựa nghiêng trong ngực , nàng dồn chút sức lực mới tiếp tục mở miệng:
“Hoài An từng gửi một phong thư, trong thư nhắc tới một vị kỳ nhân, gọi là ‘Kỹ Cơ lão nhân’.”
“Vị là thiên tài hiếm , khi Hoài An tìm ông , lập tức đưa tới Chế tạo cục của binh bộ.”
“Đông Kiên thành thất thủ, Hoài An tử trận, vốn cho rằng…thật sự là do quân Đại Thịnh bất địch quân Bắc Địch…”
“Cho đến khi Tam hoàng tử xuất binh, tình cờ cha bí mật trò chuyện với ai đó, rằng vũ khí công thành mà Bắc Địch nghiên cứu thành công , thật là phát minh của Kỹ Cơ lão nhân.”
“Hoài An chết oan… chỉ sợ… chỉ sợ là tiết lộ bản vẽ vũ khí cho quân địch.”
“Nằm trong tay binh bộ…”
“Là của binh bộ làm.”
Thì là như !
Ta lập tức hỏi: “Phong thư ?”
Lương Xuân Yên gian nan ghé sát tai , thì thầm hai câu.
Ta siết chặt bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Hóa nàng đã giấu bí mật ở nơi đó!
Hỏi rõ ràng tất cả, nhẹ nhàng đặt nàng trở mặt đất.
Nàng mở mắt, tha thiết .
Ta gần như cắn đến bật máu môi, với nàng: “Ngươi hãy cố chống đỡ thêm một thời gian, nhất định sẽ nghĩ cách cứu ngươi.”
Nàng lắc đầu, nước mắt trong mắt nàng vỡ thành từng mảnh nhỏ: “Ta chỉ một tâm nguyện, nếu việc thành, mong công chúa thay thu xếp một chuyện.”
“Ngươi .”
“Nếu Thiệu gia chê xuất thân thấp kém, xin hãy để gia phả Thiệu thị, lấy thân phận chính thê của Hoài An, cùng hợp táng với .”
Ta nắm chặt tay nàng, chân thành cam đoan: “Chỉ cần ngươi còn sống, lão thái quân chắc chắn sẽ đích thân tới đón ngươi về Thiệu gia, làm chủ cho ngươi, ghi tên ngươi gia phả, lấy danh nghĩa chính thê của Thiệu Hoài An.”
Nàng ngẩn ngơ tưởng tượng, khuôn mặt lộ vẻ mong chờ: “Đa tạ công chúa, Xuân Yên sẽ đợi ngày tới.”