Đương Niên Cung Khuyết Nguyệt Cao Huyền - Chương 7
13
Một chậu nước lạnh hắt thẳng , mở mắt , hình ảnh đầu tiên đập mắt chính là gương mặt Tiêu Tân Dật.
Hắn mỉm , hỏi : “Công chúa tỉnh ?”
Ta đảo mắt quanh.
Đây là lao ngầm của Lương phủ.
Ta thấy Lương Xuân Yên.
Nàng vẫn mặt đất, hề nhúc nhích, chẳng rõ còn sống đã chết.
Tiêu Tân Dật theo ánh mắt , cũng về phía Lương Xuân Yên, nhếch mép : “Phải , vẫn biết, công chúa rốt cuộc đã hỏi từ miệng tiểu thư nhà họ Lương nơi giấu bức thư đó nhỉ?”
“Thư gì?” Ta hỏi.
Tiêu Tân Dật chăm chú quan sát, như xác nhận xem thực sự biết chỉ đang giả vờ.
“Thôi ,” phất tay, “công chúa với thân, chắc cũng chẳng rõ tính . Điều ghét nhất chính là lãng phí thời gian.”
Nói xong, cũng chẳng ngại dơ, xuống đất, tiện tay chỉ một gã hành hình bên cạnh, lệnh: “Ngươi, qua đó, biểu diễn một màn thật đặc sắc, mở mang tầm mắt cho công chúa .”
Kẻ hành hình đáp: “Vâng.”
Nói đoạn, liền cởi áo, tiến về phía Lương Xuân Yên.
Ta mơ hồ ý thức điều gì đó, lập tức sang Tiêu Tân Dật, gào lên hỏi : “Ngươi định làm gì?”
Hắn chỉ mỉm đáp: “Công chúa nên cho thật kỹ , xem tiểu thư nhà họ Lương sẽ mở rộng hai chân thế nào thân một tên đàn ông hôi hám.”
“Tiêu Tân Dật,” giọng tự chủ mà run lên, “Ngươi bảo dừng tay .”
Tiêu Tân Dật quan tâm.
Gã đàn ông đó đã đè lên Lương Xuân Yên.
Đôi mắt nàng mở to, đầy tuyệt vọng chằm chằm hư .
Bàn tay xé toạc y phục nàng.
Cơ thể nàng run rẩy giãy dụa yếu ớt, cổ họng bật một âm thanh khàn khàn, nhưng vì còn sức kháng cự, chỉ thể mặc kệ hung bạo dạng hai chân .
Ta liều mạng giãy dụa, dùng hết sức lực thoát khỏi sợi dây đang trói chặt tay chân , hận thể tự bẻ gãy tay để thoát .
“Tiêu Tân Dật,” kêu lên lạc giọng, “Nàng chẳng gì với cả!”
“Lương Xuân Yên hề tin .”
“Nếu ngươi ép chết nàng …”
“Ngươi sẽ chẳng bao giờ biết bí mật đó!”
“Tiêu Tân Dật!”
“Tiêu Tân Dật!!!”
Gã đàn ông bắt đầu hành động Lương Xuân Yên.
“Aaa!!!” Ta phát tiếng thét tuyệt vọng, nước mắt tuôn rơi từng dòng, đập xuống nền đất.
Ta hận!
Hận bản thân vô năng bất lực!
Hận thể một đao đâm chết chúng!
Ta hận đến mức cắn nát cả môi .
lúc , đột nhiên thấy âm thanh “phụt” vang lên, ngẩng đầu, thấy máu tươi phun lên tung tóe.
Máu phun đầy lên mặt gã nam nhân .
Hắn ngoảnh đầu , mặt mũi đẫm máu, báo cáo với Tiêu Tân Dật: “Công tử, ả lén giấu một con dao trong , giờ đã cứa cổ tự sát, chết ạ.”
Tiêu Tân Dật bình thản “ừm” một tiếng, lạnh lùng :
“Cứ tiếp tục.”
Tên đáp: “Vâng.”
Hắn xoay , tiếp tục chuyển động.
Móng tay cắm sâu lòng bàn tay, máu trào như chính đang rút máu từ tim , đau đớn thấu xương.
Ta hung ác gã nam nhân đang động tác xác của Lương Xuân Yên.
Ta ép bản thân thật rõ, ghi nhớ từng chi tiết tận sâu tâm trí.
“Tiêu Tân Dật,” nghiến răng từng chữ, như nhai nát máu thịt , “Các ngươi đáng chết lắm!”
“Công chúa,” Tiêu Tân Dật nhún vai chẳng hề quan tâm, “Ta đã với đấy thôi, thích lãng phí thời gian.”
“Bây giờ thì , mọi chuyện chẳng rõ ràng ?”
“Trước đây, mặc kệ hành hạ thế nào, Lương Xuân Yên đều nhất quyết giữ lấy một thở, chịu chết.”
“ bây giờ, khi gặp , nàng liền lập tức chết.”
“Công chúa xem, đây là vì chứ?”
Ta trả lời, nước mắt như dòng suối lặng lẽ chảy xuống hai bên má. Lòng ngực bỗng nhiên đau thắt, khí huyết cuồn cuộn, nhịn nữa, há miệng phun một ngụm máu.
Tiêu Tân Dật chậc lưỡi vài tiếng, dậy khỏi mặt đất, nhấc tay áo lên, thay lau vết máu bên khóe miệng.
“Công chúa tính tình thật lớn, mới chỉ xem thôi mà đã tức đến thổ huyết . Nếu chuyện xảy , chắc tức chết mất thôi nhỉ?”
“Phì!” Ta nhổ một bãi nước bọt mặt .
Tiêu Tân Dật nheo mắt, trong đáy mắt ánh lên tia hung ác.
lúc , một gã hầu vội vàng chạy tới: “Công tử, đại nhân nhờ tiểu nhân nhắn với ngài, Trấn Bắc Vương đã rời , lẽ đã ứng phó .”
Tiêu Tân Dật xong liền hài lòng mỉm : “Biết .”
Tên hầu cúi lui xuống.
Tiêu Tân Dật thả lỏng thần sắc, đưa mắt , : “Nếu nhớ nhầm, công chúa và Tam hoàng tử giờ chẳng tình nghĩa gì, chịu chạy tới đây một chuyến, coi như đã hết lòng hết . Người chẳng lẽ thực sự mong vì mà lật tung cả Lương phủ lên ?”
Ta cúi mắt, tự giễu kéo lên một nụ : “Ta bao giờ dám hy vọng như thế.”
Tiêu Tân Dật im lặng một hồi, chợt : “Hồi nhỏ, các công tử thế gia thường lưng nhạo , lùn mà còn đội mũ cao, như con gà trống cắm thêm lông vũ.”
“Có một lần, theo cha tiến cung dự tiệc, tất cả mọi đều đem làm trò .”
“Chỉ duy nhất ngươi, hề một lời chế giễu.”
“Công chúa Cảnh Hòa còn cố dụ ngươi một câu châm biếm . ngươi giả ngốc, cũng thấp bé.”
“Ngươi còn , Tiêu đại nhân cao lớn như , Tiêu Tân Dật tương lai chắc chắn cũng sẽ cao lớn như cha, chỉ là lớn chậm hơn khác một chút thôi.”
Nói đến đây, chợt một tiếng ngắn ngủi, lập tức nghiêm mặt trở , lạnh lùng : “Ta từng lấy lời ngươi làm an ủi, hy vọng bản thân thực sự sẽ lớn lên, nhưng những lời an ủi vốn dĩ đều là dối trá, thể tin thật.”
“Cha thích thấp bé, nhưng thích lòng độc ác.”
Hắn ngừng một lúc, sắc mặt âm trầm trở .
“Công chúa, dùng hình với ngươi.”
“Chỉ cần ngươi nơi cất giấu bức thư đó, sẽ cho ngươi một cái chết thoải mái, tuyệt để ngươi chịu khổ.”
14
Ta một lời.
Tiêu Tân Dật thở dài, vẻ bất đắc dĩ: “Công chúa, cần gì cố chấp đến mức chứ?”
“Nói cho cùng, dù là Thiệu thị Lương Xuân Yên thì liên quan gì đến ngươi?”
“Nếu hôm nay, kẻ chịu nhục nhã là ngươi—”
“Dù ngươi đem bức thư trình lên ngự tiền thì đã ? Người đời sẽ vì ngươi đơn thân mạo hiểm mà khen ngươi dũng cảm, càng vì ngươi tra rõ chân tướng mà kính phục phẩm cách thanh cao của ngươi.”
“Bọn họ chỉ coi ngươi là miếng thịt thối rữa, ruồi nhặng dòi bọ tranh bò lên ngươi, dùng lời lẽ ác độc nhất thế gian để hạ thấp ngươi, mỉa mai ngươi, nhạo báng ngươi.”
“Công chúa, ngươi hiểu rõ, sống mà ai coi trọng, mới chính là điều thống khổ nhất.”
Ta bỗng ngẩng đầu, hỏi : “Tiêu Tân Dật, ngươi biết vì ngươi thấp bé thế ?”
Hắn mím chặt môi, như đoán sẽ lời khó , sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Ta bật chế giễu, ánh mắt chứa đầy độc địa, cố tình lựa lời tàn nhẫn nhất, đâm tim : “Bởi vì loại chuột nhắt sống nơi tối tăm, xứng cao lớn, ngươi trời sinh đã là một tên lùn đời khinh rẻ!”
“Công chúa, nếu là ngươi, tuyệt sẽ tranh miệng lưỡi nhất thời như .”
Tiêu Tân Dật giận đến mức mạch máu cổ vốn rõ bỗng nổi lên, gồ thành từng đường xanh đậm, theo nhịp thở phập phồng, tựa như sắp nổ tung.
Nhìn thấy cảnh , chỉ cảm thấy một cơn khoái ý.
cảm giác đó chẳng kéo dài bao lâu.
Hắn rút một chiếc roi da, hung hăng quất xuống .
Cây roi gai nhọn, mỗi lần quất xuống, lúc giật liền kéo theo một mảng da thịt lớn.
Ta đau đớn kêu lên thảm thiết.
Mỗi roi quất, đều đếm một số.
Quất đủ mười roi, ngừng tay, nhếch mép , với : “Công chúa, hôm nay mười roi, ngày mai hai mươi roi, ngày ngày gia tăng, để xem ngươi chịu đến ngày nào đây?”
Toàn thân đau đến bỏng rát, nhưng vẫn còn chút sức lực để phản kích : “Lương Xuân Yên chẳng gì với cả. Bây giờ ngươi hại chết nàng , thứ các ngươi , vĩnh viễn đừng hòng . Cha ngươi chỉ càng coi ngươi là một tên vô dụng thôi.”
Tiêu Tân Dật chọc giận đến mức ngực phập phồng mãnh liệt, nén hồi lâu, mới lạnh lùng nghiến răng :
“Công chúa, lời ngươi thật khó . Đợi tới ngày ngươi chịu sự thật, sẽ cắt bỏ lưỡi của ngươi , đó may chặt miệng ngươi . Đến lúc đó, thật xem tiếng kêu thảm thiết của ngươi, liệu khó như những lời ngươi .”
Ánh mắt lướt qua từng món dụng cụ tra tấn bên cạnh, cuối cùng tùy tiện nhặt lên một món, hướng về phía mà đe dọa: “Công chúa, còn biết, giữa ngươi và Lương Xuân Yên, rốt cuộc ai cứng cỏi hơn?”
Hắn lựa chọn một cây đinh dài và chiếc búa sắt, dùng búa đóng đinh từng cái một khe móng tay của .
Ta đau đến mức nhiều lần hôn mê bất tỉnh.
Rồi dùng nước muối tạt , ép tỉnh .
Cứ thế lặp lặp nhiều lần, cuối cùng túm lấy tóc , ép ngửa đầu lên .
“Công chúa, ngươi thật sự chịu nơi giấu bức thư ?”
“Đừng ép .”
“Một chút kiên nhẫn còn sót của với ngươi sắp cạn sạch đấy.”
Ta lúc đã chẳng còn chút sức lực nào, thở cũng yếu ớt mỏng manh, thân thể như đã xé thành từng mảnh vụn, mỗi một mảnh đều đang rên xiết đau đớn.
Ta thực sự biết, rốt cuộc Lương Xuân Yên làm thế nào mà kiên trì lâu như ?
Hít thở khó khăn một hồi lâu, mới miễn cưỡng mở mắt , lạnh lùng , : “Ta đã với ngươi từ lâu , chính ngươi chịu tin mà thôi.”
Tiêu Tân Dật một tiếng “” lạnh buốt: “Nếu đã , công chúa đừng trách đích thân đưa ngươi địa ngục nhân gian.”
Ta thấy rõ vẻ độc ác trong mắt .
Thực , sợ.
Ta thậm chí còn tin tưởng lời từng : so với cái chết nhanh gọn, sự tra tấn khi sống càng đau khổ gấp ngàn vạn lần.
khi cái chết thực sự đến, dù chỉ còn một giây cuối cùng, cũng tuyệt đối sẽ phản bội chính .
Ta vẫn còn những tâm nguyện thành, những lời hứa còn thực hiện, những hy vọng chôn sâu đáy lòng.
Chính những điều đó treo giữ lấy mạng sống của , khiến vĩnh viễn lưng với cái chết, tiếp tục tiến lên con đường sống.
Cho dù con đường đầy ngược gió, gai góc bủa vây.