Dưỡng Tử Vi Hoạn - Chương 14
33.
Ta thực sự đã đúng. Trong khi chọn phi tần, Lệ Trì đã rơi lưới tình với một cô nương.
Cô nương là nữ nhi của Thượng Thư Lễ Bộ, tên là Nguyễn Nguyễn, xinh và dịu dàng, mọi đều hài lòng với nàng.
chỉ vài ngày hôn lễ, nàng ốm nặng, buộc hoãn lễ cưới.
Thái hậu đặc biệt mời thái y tới chẩn đoán, thái y rằng cô nương đó mắc căn bệnh thể chữa khỏi. Thái hậu tức giận, mắng Thượng Thư Lễ Bộ một trận, và bắt đến thuyết phục Lệ Trì, chọn khác thay thế.
“Không thể chọn ai khác ngoài nàng ?”
Lệ Trì vùi đầu bàn giấy, ngẩng đầu lên, bằng một giọng lạnh lùng, trả lời : “Mẫu phi thể bắt nhi thần làm một con rối, thậm chí cả Hoàng hậu của cũng thể tự chọn ?”
Trái tim như kim đâm.
Ta lặng lẽ : “Mẫu phi ý đó, nàng mắc bệnh thể chữa khỏi, thái y thể sống qua năm nay.”
“Ta biết .”
Hắn chút dao động. Ta cảm thấy bản thân lúc thực sự khó chịu, nhưng vẫn thuyết phục .
“Ngươi thể chọn khác ?”
Hắn một tiếng, như đang nhạo : “Đổi khác? Đây là chuyện cưới thê tử lựa đồ ở chợ, thích hợp thì đổi, nhi thần đã chọn ai thì sẽ cưới đó, mẫu phi cần khuyên .”
Chỉ mới mấy ngày đã lún sâu như . Ta cảm thấy may mắn cảm thấy bất hạnh.
May mắn đã nhận đây là một tình yêu ngộ nhận. bất hạnh chính là, khiến tim rung động cùng hết năm tháng dài đằng đẵng. Số phận luôn trêu đùa con .
“Chỉ mới mấy ngày mà đã lún sâu như ?”
Hắn ném một quyển tấu chương sang một bên, cuối cũng cũng chịu ngước mắt lên : “Không thể ? Mẫu phi đối với việc yêu khác, ý kiến gì ?”
Ta hít một thật sâu: “Không ý kiến, chỉ thấy vui mừng, ngươi gặp thích, nhưng ngươi chịu đau khổ vì mất nàng.”
Sắc mặt trầm xuống: “Thạch tín của , mẫu phi về đau khổ, cái nhi thần cam tâm chịu đựng.”
Ta biết khuyên . Người nhất quyết chọn, ai thể khuyên chứ.
Ta gật đầu: “Được, coi như mẫu phi xen việc của khác. Nếu hôn sự đã thành, cũng sẽ đợi nữa, ngày mai sẽ khởi hành đến chùa Đại Chiêu tu hành, hôm nay cố ý tới với ngươi một tiếng.”
Hắn ngửa phía , : “Thật cần , mẫu phi là sợ quên nàng ?”
Hắn đang nhạo tự đa tình. Ta cắn cắn môi, hạ mắt: “Ta lo lắng chuyện .”
“Vậy thì đừng .”
Ta : “Ta ở trong cung đến phiền , ngoài hít thở khí.”
Hắn dừng một chút, hỏi theo thông lệ: “Không định trở về?”
Ta gật đầu: “Ừ.”
Im lặng hồi lâu. Hắn cầm một quyển tấu chương khác lên, cúi đầu xuống, mà với giọng bình tĩnh: “Được thôi, tùy nàng.”
Ta hoảng hốt. Cuối cùng, mối quan hệ vốn nương tựa của chúng trong nhiều năm kết thúc như thế .
34.
Sau ba tháng, bụng đã bắt đầu lộ rõ lên như một quả bóng, thân hình của trở nên xí.
Ta thể nhịn lên tiếng than phiền với Lam Nhược vài câu. Nàng dựa cửa sổ, đôi mắt trong veo như nước biết đang cái gì, chuyện với một cách lơ đãng: “Dù nương nương cũng nam nhân nào, cần lấy lòng ai nữa.”
“Ngươi trong lòng ?” Nàng đến say sưa, nghi hoặc nhẹ nhàng tới phía nàng , theo ánh mắt của nàng.
“Thanh Xuyên và đó đến thăm Nguyễn Nguyễn. Thật là trùng hợp, từ khi đến chùa Đại Chiêu, nàng cũng đến đây để điều trị.”
Có nên , ban đầu từng nghi ngờ đó ý định cố ý? sớm thôi, đã tự bào chữa là quá ngộ nhận.
Hắn hầu như quên mất là mẫu phi của , khi đến thăm Nguyễn Nguyễn, đôi khi cũng để ý đến .
Ta nam nhân đó, bánh hoa đào trong tay đột nhiên còn thơm ngon nữa.
Lam Nhược đầu , làm cho giật : “Nương nương, đột nhiên xuất hiện lưng nô tỳ như , sẽ hù chet đó.”
Ta hừ lạnh một tiếng: “Ngươi thích Thanh Xuyên ?”
Lam Nhược đỏ bừng mặt: “Nương nương bậy bạ gì , ai thích cái tên đầu gỗ chứ?”
Được, tám chín phần mười là thích . Người gần như đã quên mất , nhưng Thanh Xuyên mỗi lần đều sẽ mang theo bánh hoa đào đến thăm và Lam Nhược. ==Đọc chính chủ và ủng hộ nhà dịch tại metruyen.me==
Thanh Xuyên luôn lén Lam Nhược, lén đã đỏ mặt. Người ngoài cuộc luôn tỉnh táo, hai rõ ràng chính là đang thầm mến lẫn . Ta cắn một miếng bánh hoa đào, bắt đầu suy nghĩ.
Cái bụng của cũng sắp che , tuy rằng nọ mặc kệ , nhưng cũng thể sinh đứa nhỏ tầm mắt .
Ta cùng Lam Nhược mấy ngày nay đã lên kế hoạch tìm một cơ hội trốn . hiện tại Lam Nhược như , rõ ràng nàng luyến tiếc Thanh Xuyên.
Ta quyết định trở thành bà mối. Một lát , Lam Nhược ngoài, Thanh Xuyên đưa bánh hoa đào tới, thấy Lam Nhược tỏ mất mát.
“Nương nương, .”
Ta vội ngăn : “Lam Nhược mấy ngày nữa về quê gả cho biểu ca của nàng, nếu như ngươi thích nàng, hãy nhanh chóng tìm nàng, giữ nàng .”
Thanh Xuyên , mặt đã đỏ bừng, trán đổ nhiều mồ hôi, định chạy tìm Lam Nhược dừng bước.
“Làm ?”
“Chủ tử vẫn đang chờ trở về.”
“…… Ta sẽ giúp ngươi, bảo ngươi giúp làm chút việc, tối nay về.”
Ở kinh thành hoa đào đã tàn, núi hoa đào mới nở, lúc tìm tới, nọ đang dựa gốc cây ngửi mùi hương ngào ngạt của hoa đào, ôm hai tay, tựa như đang trông về phía lầu các xa xa, phương hướng …là Quy Hề Lâu của Đại Chiêu Tự, nơi ở.
Chắc hẳn là đang bực bội vì chờ Thanh Xuyên. Ta một cảm giác buồn bã mất mát, tình nguyện ở đây chờ, cũng một cái, giống như sợ thấy .
Ta từ phía ho nhẹ một tiếng. Hắn thấy, chậm rãi xoay , rơi mắt đầu tiên là nốt ruồi nhỏ so với hoa đào còn kiều diễm hơn.
Cứ như nhẹ nhàng mà khiến lòng rộn ràng một chút.
“Mẫu phi, tới đây?”
Ta tỉnh táo . Lại khuôn mặt mê hoặc lòng của , một cảm giác xa lạ.
Ta xa lạ gật đầu với : “Ta đã sai Thanh Xuyên làm chút việc giúp , tối nay mới về.”
Ánh mắt cũng xa lạ: “Ừ.”
Bầu khí chìm yên lặng giữa rừng hoa đào rực rỡ, hợp cho lắm. Ta mở miệng phá vỡ sự im lặng , hỏi: “Nguyễn Nguyễn khá hơn ?”
“Rồi.”
“Khi nào thì thể thành hôn?”
“Không chắc.”
Lòng bàn tay đổ mồ hôi, cố gắng tìm lời : “Ngươi đã gầy .”
Hắn im lặng một lát, từ đầu đến chân, lời chậm rãi: “Mẫu phi béo lên , thắt eo cũng còn.”
Quả thực là đả kích trí mạng.
Không một nữ nhân nào thể chấp nhận gọi là béo phì, cho dù đó là sự thật cũng thể chấp nhận.
Thần kinh nhảy dựng lên, một cơn giận kiểm soát bùng lên: “Vậy thì ? Béo thì liên quan gì đến ngươi, ăn hết gạo nhà ngươi ?”
Hắn ngơ ngác một chút, mặt bất lực : “Nhi thần chỉ sự thật thôi, mẫu phi tức giận như ?”
Ta cắn răng : “Bản cung tức giận.”
lúc đó, một cành hoa đào rũ xuống, chán ghét lấy tay hất .
“Bang!” Cành đào đó bắn trở , bay thẳng qua , chọc trúng mắt .
“Xì!” Hắn hít một . Cây đào , ít nhiều cũng chút linh tính. Ta giả tạo hỏi: “… Ngươi ?”
Hắn che mắt , nhăn mày, dường như đau: “Không thấy rõ lắm.”
Hắn do dự hỏi: “Phòng mẫu phi thuốc giảm sưng, giảm máu bầm ?”
“Có lẽ là .”
Hắn gật đầu một cái, nhanh cũng chậm : “Thanh Xuyên lâu vẫn về?”
“…”
Hắn xui xẻo, tâm trạng thì Thanh Xuyên chắc chắn sẽ cũng một ngày lành.
Ta chỉ thể nhanh chóng thay đổi giọng điệu: “Ta nhớ , trong phòng của , nếu ngươi phiền, sẽ giúp ngươi thoa thuốc.”
“Nếu vẫn nên đây chờ Thanh Xuyên ? Không tiện làm phiền mẫu phi.”
“… Không phiền.” Ta vội vàng nắm lấy cánh tay . Chỉ là va chạm nhẹ một cái, một cảm giác nóng ran lan khắp ngón tay.
Nhiệt độ cơ thể cao, đã cách một lớp áo…vẫn giống như cầm một củ khoai lang nóng.
Cuối cùng cũng đến phòng khách, vội vàng lục thuốc, ném cho : “Dùng .”
“Ta thấy gì hết, vẫn nên chờ Thanh Xuyên đến thôi.”
“…”
Thanh Xuyên Thanh Xuyên, vì hạnh phúc của Lam Nhược, gắng chịu đựng: “Ta sẽ giúp ngươi thoa, cần chờ .”
Nên hình dung loại cảm giác như thế nào đây? Giống như lo lắng mối nguy hiểm.
Hắn đó, ngửa đầu lên, đó, cúi xuống, gần mặt , gần đến mức thể cảm nhận thở của .
Hắn thở đều, còn thở của , hiểu rối loạn. Giống như đang tra tấn.
Đột nhiên, yết hầu của lăn lên lăn xuống một chút. Trái tim cứ như đang trêu chọc.
Ta ngẩn ngơ một chút, đôi môi khô cằn của , hỏi: “Khát ?”
Hỏi xong câu lập tức hối hận, nên nhiều cùng .
Giọng của trầm thấp: “Khát và đói.”
Trái tim thấp thỏm, kiềm chế miệng , hỏi thêm một câu. “… Khi ngươi đến, ăn gì ?”
“Ừ, để gặp gặp, quan tâm chuyện khác.”
Động tác của ngừng một chút, đây là sức mạnh của tình yêu ?
Ta bỗng nhiên còn quản nữa: “Gần xong .”
Ta ném hộp thuốc , chỉ ấm trà: “Ngươi tự rót trà , bên cạnh còn bánh hoa đào nữa, tùy ý ăn.”
“Ta rõ.”
Ta tức giận lấy ấm trà, rót trà, lấy đĩa bánh hoa đào, đặt mạnh tay xuống mặt : “Như là rõ chứ?”
Hắn lấy ấm trà: “Chưa rõ. Ta chờ Thanh Xuyên đến ăn.”
Chờ Thanh Xuyên trở về, sẽ chet khát chet đói, làm gì còn sức trừng trị Thanh Xuyên.
“Ta giúp ngươi.”
Hắn mím môi: “Không cần phiền mẫu phi.”
Ta lạnh mặt: “Thanh Xuyên giúp làm việc, cũng thể dùng của ngươi.”
Hắn nhắm hai mắt, đút uống trà, đưa miếng bánh đào đến bên môi , nhai kỹ nuốt chậm, ăn chậm, phân tâm ngoài cửa sổ.
Thanh Xuyên và Lam Nhược, biết thế nào nhỉ?
Lúc lãng, đột nhiên thấy đầu ngón tay ẩm ướt, nóng lên. Ta cúi mặt xuống, như lửa thiêu cháy, vội rút tay , tức giận hỏi: “Ngươi làm gì đó?”
Hắn lập tức tỏ vô tội: “Ta luôn nhắm mắt, mẫu phi cho ăn quá nhiều, cũng biết.”
… Hình như đúng là đã mất tập trung, vô tội như , làm như thể cố ý lợi dụng .
Người thật sự phiền phức.
Ta dứt khoát bước tới chỗ cửa sổ, gần nữa.