Em Bé Búp Bê - Phiên ngoại
Sau trận chiến , Tạ Quy tâm phục khẩu phục, chịu nhận Phương Trì làm sư phụ.
ngoài pháp thuật , hình như còn học vài thứ kỳ lạ khác.
“Làm cún giỏi cần hai bộ mặt. Trước mặt ngoài thì nhe nanh, mặt chủ nhân thì tỏ yếu đuối.”
“Lúc làm nũng thì nhớ hít nhẹ một cái, để lộ cơ bắp thoáng ẩn thoáng hiện, hiệu quả sẽ hơn.”
Tạ Quy gật đầu, nghiêm túc ghi chép.
Tôi bịt tai búp bê , đuổi Tạ Quy .
Dạy cái quái gì thế? là đầu độc trẻ nhỏ!
đến tối, khi thực chiến thật thì… sợ là .
Phòng tắm mờ nước, đôi mắt Phương Trì ươn ướt, từ cao.
Cánh tay chống lên bồn rửa, thở phả cổ , ẩm nóng.
Tôi yếu ớt đẩy , nhưng bóng dáng cao lớn mặt vẫn bất động.
“Con còn chờ em kể chuyện khi ngủ, tránh …”
Hắn bật khẽ, giọng khàn khàn.
“Thật sự coi con búp bê đó là con ? Nó tắt nguồn , ném sang phòng bên cạnh .”
Tên khốn !
Tôi trừng mắt lườm , lén lút chạy tìm con.
ánh mắt Phương Trì tối , siết chặt cổ tay .
“Dạo … em quan tâm nó quá đấy.”
Hắn cúi đầu xuống, cọ cọ cổ .
“Tôi chút ghen với búp bê , làm đây?”
Giọng khàn đặc, suýt nữa vững.
Khốn thật… dám tung chiêu dụ dỗ ?!
là thần sa ngã tu luyện ngàn năm, ghê thật.
Tôi nghiêng đầu, cố né đòn tấn công .
“Ghen với búp bê luôn , đúng là…”
“ là mặt dày vô sỉ.”
Phương Trì tự nhiên tiếp lời, tay từ từ trượt lên, một tay giữ lấy eo , một tay khẽ vuốt má .
Khoảng cách gần đến mức thở hòa làm một, ánh mắt xa gần…
Hắn chằm chằm môi , ngay đó, thẳng mắt , thẳng thắn và mãnh liệt.
“Không mặt dày một chút, giữ chủ nhân?”
Phương Trì đầy gian xảo, đỏ mặt, càng lấn tới.
“Mỗi ngày kể chuyện ma cho búp bê, may đồ cho Tiểu Bạch, cũng nên thưởng cho chút ?”
Giây tiếp theo, một nụ hôn cuồng nhiệt ập đến.
Tôi thể phản kháng, chỉ thể tận hưởng oán thầm trong lòng.
Đây mà là cún con á?
Tên thần sa ngã tu luyện ngàn năm , rõ ràng là một con sói đói.
Phiên ngoại kết thúc.