Em Muốn Chia Tay - Chương 1
1
Tống Đình là giám đốc và cũng là bạn trai .
Tôi là chủ động theo đuổi .
Khi công ty, Tống Đình đã phỏng vấn .
Ban đầu, mấy hứng thú với vị trí , lương thấp mà việc vặt nhiều.
Khi thấy thề sẽ bắt cho bằng .
Tống Đình trai, cao hơn 1m8, đường nét ngũ quan sắc sảo, đúng gu của .
Điều quan trọng là còn hứa sẽ tăng lương cho .
Vì , lâu , đã bắt đầu theo đuổi một cách nhiệt tình.
Khi mọi đều nghĩ rằng chắc chắn sẽ gặp thất bại, ngờ Tống Đình đồng ý nhanh.
Hôm đó, theo làm nhiệm vụ cả ngày, tối còn làm thêm giờ.
Tôi mệt đến nỗi biết đã ngủ lúc nào.
Khi tỉnh dậy, thấy bên cạnh với một cốc cà phê, giọng lạnh lùng của thật quyến rũ.
“Em… thật sự thích ?”
Tôi gật đầu thật mạnh.
Anh ôm bằng một tay, thì thầm bên tai: “Vậy chúng ở bên nhé, Trương Tiểu Thấm.”
Ôi trời.
2
lúc đó, một đồng nghiệp bất ngờ công ty để lấy đồ.
Hôm , tin tức về việc và Tống Đình đang yêu đã lan truyền khắp nơi.
Dù là cặp đôi, nhưng Tống Đình vì là giám đốc, nên công bằng, vì ở công ty chúng vẫn cần giữ cách.
Khoảng cách chẳng khác gì mối quan hệ giữa cấp và cấp .
Thông thường, khi chào , chỉ gật đầu nhẹ qua.
Khi chỉ đạo công việc, đều gọi bằng tên đầy đủ.
Thậm chí khi ăn ngoài, cũng cho cạnh.
Vì , đồng nghiệp thường bàn tán rằng Tống Đình thực thích , chỉ vì làm phiền nên mới đồng ý ở bên .
họ biết lúc ở nhà, Tống Đình thân mật và dữ dội.
Dù làm gì, cũng gọi là bé.
Mọi việc trong nhà đều do đảm nhiệm.
Tôi thường giày cao gót, chân mỏi, mỗi tối đều giúp xoa bóp chân.
Chính vì , mới chịu đựng sự lạnh nhạt của ở công ty.
3
Công ty một nhân viên mới tên là Khúc Sở Sở.
Nghe cô là bạn thân của Tống Đình, mới trở về từ nước ngoài.
Cô xinh , sang trọng, mỗi cử chỉ đều toát lên sự tự tin và thanh lịch.
Vừa đến, cô đã tặng quà cho mọi trong công ty, gây ấn tượng .
Khi đến gần , cả cô tỏa mùi nước hoa vô cùng dễ chịu.
Cô mỉm , đặt một chai nước hoa Q lên bàn , rõ ràng: “Cô là bạn gái của Tống Đình đúng ?”
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của mọi đều đổ dồn về chúng , như thể đang chờ đợi một màn kịch .
“Tống Đình” thật gần gũi.
“ .” Tôi mỉm đáp .
Cô vẫn , nhưng ánh mắt vẻ thoải mái: “Rất vui gặp cô, chai nước hoa thơm, tặng cô nhé.”
Tôi cảm ơn một cách lịch sự.
thích xịt nước hoa.
4
Khi nhà vệ sinh, thấy đang trò chuyện.
“Phải rằng Khúc Sở Sở mới xứng với Tổng giám đốc Tống.”
“ , chỉ xinh , tính cách cũng , là bạn thân, môn đăng hộ đối nữa.”
“Với thái độ của Tống Đình dành cho Trương Tiểu Thấm, chắc chắn sẽ sớm chuyển hướng tình cảm thôi.”
“, mặc dù Trương Tiểu Thấm cũng khá xinh, nhưng so với Khúc Sở Sở thì kém xa.”
Tôi mở cửa, thẳng ngoài.
Hai thấy thì sững sờ.
Họ ngượng ngùng xin : “Xin nhé, Tiểu Thấm.”
Sau đó họ hổ rời .
Nói rằng buồn thì là giả, nhưng vẫn tin tưởng Tống Đình.
Khi đang rửa tay thì cánh cửa một nhà vệ sinh khác mở .
Tôi ngẩng đầu và thấy Khúc Sở Sở bước .
Cô kìm nụ , tiến gần: “Xin , cũng vô tình .”
Tôi tắt vòi nước, một cách thờ ơ: “Không .”
Cô chỉnh tóc, trong gương: “ những gì họ cũng sai, xứng với Tống Đình hơn.”
Tôi xong chút sững sờ.
Ánh mắt của cô còn trong sáng nữa, mà lộ rõ sự khinh thường và khiêu khích.
Tôi thầm nhạt trong lòng, cô đã tháo bỏ lớp mặt nạ mặt .
Bất ngờ, điện thoại đổ chuông.
Không ngờ là Tống Đình.
Tôi nhận cuộc gọi mặt Khúc Sở Sở.
“Alo, yêu.”
Giọng của Tống Đình chút nũng nịu: “Bé ơi, em rơi toilet hả? Anh chờ em ở bãi đỗ xe cả nửa ngày .”
Tôi cảm thấy ngọt ngào: “Em xuống ngay đây.”
“Được.” Nói xong, còn hôn qua điện thoại.
Tôi tắt máy, rạng rỡ: “Xin nhé, cô Khúc, bạn trai gọi , tạm biệt.”
Nụ của Khúc Sở Sở đông cứng mặt, sắc mặt cô trắng bệch.
Lên xe, ôm chặt lấy mặt Tống Đình và hôn thật mạnh.
Anh ôm , tai đỏ như máu: “Hôm nay em làm , vội vàng thế, về nhà còn nhiều thời gian mà.”
Tôi vỗ vỗ ngực : “Nhanh lên, về nhà thôi.”
5
Bình thường ngủ nhanh. hôm nay lăn qua lăn , tài nào chợp mắt .
Mỗi lần nhắm mắt, trong đầu hiện lên những câu ở nhà vệ sinh và vẻ mặt đầy quyết tâm của Khúc Sở Sở.
Tôi đẩy nhẹ Tống Đình bên cạnh.
Anh mơ màng : “Lại nữa ?”
Lại cái gì chứ.
Khi đầu óc tỉnh táo, dễ sự thật nhất.
Tôi hỏi: “Anh và Khúc Sở Sở quan hệ gì?”
“Hàng xóm…”
“Thanh mai trúc mã?”
Anh cử động một chút: “Ừm…”
“Vậy … thích cô ?”
Anh lật : “Ừm?…”
Tôi tức giận: “Ừm gì mà ừm, .”
Anh lật , ôm chặt , ngủ .
Xong .
Tôi càng thể ngủ nữa.
6
Sáng hôm , lê cơ thể mệt mỏi của trở công ty.
Trong giờ ăn trưa, Khúc Sở Sở mang đĩa thức ăn đối diện .
Ban đầu định dậy chỗ khác, nhưng một câu của cô đã khiến thay đổi ý định.
“Cô biết tại Tống Đình giữ cách với cô ở công ty ?”
Cái gì?
Cô biết cả việc Tống Đình giữ cách với …
Tôi cô , chờ xem cô sẽ gì tiếp theo.
“Bởi vì Tống Đình sẽ sớm chia tay cô thôi, hai thể kết hôn, đến lúc đó trở nên khó xử.”
Hừ, cô biết nhiều ghê.
Tôi dậy, cầm đĩa: “Không tin.”
Khúc Sở Sở một lần nữa thất bại, tức giận dậm chân: “Tự lừa dối .”
Nói tin là giả, những lời của Khúc Sở Sở vẫn ảnh hưởng đến .
Đêm đó mất ngủ.
Tôi mở điện thoại của Tống Đình.
Tôi luôn biết mật khẩu điện thoại của , chính đã với rằng nếu kiểm tra, thể thoải mái làm.
bao giờ kiểm tra.
Đầu tiên trang trò chuyện giữa và Khúc Sở Sở.
Rất sạch sẽ.
lúc thở phào nhẹ nhõm chuẩn tắt điện thoại thì vô tình chạm trang trò chuyện của với mẹ.
Tôi sững sờ.
Mẹ Tống Đình : “Sở Sở đã đến công ty của con, con chăm sóc con bé nhiều , dù gì con bé cũng về làm dâu nhà .”
Tống Đình: “Được.”
Điện thoại tuột khỏi tay .
Làm dâu nhà họ?
Được?
7
Sáng sớm, mí mắt nặng trĩu.
Tôi Tống Đình, nước mắt lưng tròng: “Tống Đình, chuyện gì giấu em ?”
Đôi mắt uể oải của lập tức tỉnh táo hơn: “Không… .”
Nói dối, khi căng thẳng là sẽ lắp.
Tôi cảm thấy đột nhiên mất hết sức sống, thật thất vọng.
“Em, em ngủ thêm một chút , làm bữa sáng cho em.”
Sau đó, như , vội vàng chạy ngoài
Tôi lên trần nhà, trong lòng vô cùng bồn chồn.
vẫn hy vọng Tống Đình thể thẳng thắn với .
Khi đến công ty, Tống Đình ở trong văn phòng đã nổi giận từ sáng sớm.
Nghe nhóm dự án hai đã gửi phương án sai cho khách hàng.
Khách hàng đã từ chối hợp tác với chúng .
Giám đốc dự án bước từ văn phòng Tống Đình, trông như già mười tuổi.
Mặc dù Tống Đình trách Khúc Sở Sở, nhưng cô đã nức nở tại chỗ.
Bởi vì phương án lần là do cô phụ trách.
Giám đốc dự án gọi Khúc Sở Sở văn phòng.
Cô càng dữ dội hơn.
nhanh, Khúc Sở Sở đã bước từ văn phòng của Tống Đình.
Khi ngoài, cô vẫn mỉm , vẻ tâm trạng khá .
Lúc ánh mắt chúng chạm , cô bày vẻ của kẻ chiến thắng.
Cô trở về chỗ , một đồng nghiệp tò mò hỏi: “Tổng giám đốc trách mắng chứ?”
Cô với âm lượng đủ để thấy.
“Không, mới đến, lần trách phạt.”
Đồng nghiệp thể tin nổi: “Tôi nhầm chứ, đây cũng một nhân viên mới mắc , Tổng giám đốc còn thẳng tay đuổi việc họ.”
…
Tim chùng xuống thể tả.
Trước đây, cũng từng mắc . Tống Đình đã xử lý như những đồng nghiệp khác, hề nương tay.
Mặc dù trong lòng chút khó chịu, nhưng vẫn chọn cách hiểu và thông cảm cho .
giờ đây, Khúc Sở Sở làm sai, tại Tống Đình dễ dàng tha thứ như ?