Hôm Nay Phò Mã Lại Nạp Thiếp! - Chương 8: Ngoại Truyện
Ký ức thời thơ ấu đã phai nhạt, về Thẩm Phong khi còn là đồng học của Thái tử, hình dáng và giọng của , đã chút mơ hồ.
Hình như thật sự đã từng thích ca ca hơn mấy tuổi đó, nhưng khi rời , bận rộn tự bảo vệ trong cuộc chiến giữa các nữ nhân trong cung, nên còn thời gian nghĩ về những điều nữa.
, luôn những việc, Thẩm Phong nghĩ rằng đã quên, nhưng bao giờ quên.
Ta nhớ, lúc đó hiểu chuyện, uống thuốc, luôn kêu đắng.
Mẹ đã , lúc còn sống bà cũng địa vị. Khi uống thuốc, thậm chí cũng một miếng mứt.
Thái tử ca ca ngày xưa thường đến thăm , nhưng Hoàng hậu cho đến thường xuyên. Vì bí mật nhờ Thẩm Phong mang cho bánh ngọt, chính là loại điểm tâm thích nhất.
bánh ngọt rốt cuộc cũng chỉ là đồ ăn vặt, uống thuốc xong ăn mứt, nhưng luôn .
Ta cứ lóc chịu uống thuốc, một phần thật sự cảm thấy thuốc quá đắng, một phần là cố tình trêu chọc Thẩm Phong… lẽ còn vài phần làm nũng.
Dù cũng là cô bé bảy tám tuổi, Thẩm Phong dám gần dỗ dành , mỗi lần chỉ lời nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Sau đó một lần, Thẩm Phong bí mật mang theo một viên thuốc. Để trong một chiếc hộp nhỏ, đó hai chữ “Hoàng Liên”.
Thẩm Phong cầm viên thuốc đó dụ dỗ , rằng, liếm thử .
Ta thật sự nghiêm túc liếm một cái, nhăn mặt, đắng đến mức thể nổi.
Thẩm Phong nghiêm túc , nếu uống thuốc, sẽ nuốt viên thuốc đó.
Ta do dự mà uống hết bát thuốc đó, liếm qua viên thuốc Hoàng Liên, uống thuốc dường như cũng đắng như mọi khi. Ta thậm chí thèm ăn bánh ngọt, chỉ chăm chú Thẩm Phong.
Hắn dùng lòng bàn tay đỡ viên thuốc, che miệng , ngửa đầu lên.
Ta trừng mắt , nhăn mặt một lúc, vẫn tin.
“Mở miệng , xem nào?”
Hắn bước gần mở miệng , nghiêm túc kiểm tra một lượt, thật sự giấu trong miệng.
Hắn xoa đầu , : “Tiểu tổ tông, thuốc đắng như thế, thể giấu trong miệng ?”
“Tay áo, tay áo vẫy một cái!”
Hắn vẫy vẫy tay áo, đưa tay sờ thử, thật sự giấu viên thuốc.
Ta chớp chớp mắt, đưa tay che miệng , thẳng mắt .
Khoảng vài giây , nhịn phụt , một viên thuốc nhỏ từ lỗ mũi bay . Viên thuốc rơi xuống đất, đã đạp nát.
Hôm đó, tức giận đuổi theo mấy vòng quanh viện, còn đích thân nhặt viên thuốc đã đạp nát đó, rửa sạch ép nuốt .
Thẩm Phong đắng đến mức giãy giụa dữ dội, nhưng trong mắt đầy ý .
Lúc đó thật biết bao.
Ta vẫn nhớ đến ngày hôm nay.
[HẾT]
Chân thành khuyên mọi người đọc hết xong hẵng quay qua đọc cmt này, em sợ spoil á.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
đọc xong thì em nghĩ có thể có người sẽ có cảm giác day dứt, cấn cấn và cả chấm hỏi giống em, nên em mạn phép xàm l:
Chắc vài người có thể có cùng thắc mắc giống em, đấy là cuối cùng phò mã yêu công chúa hay yêu Uyển quý phi, thì em xin khẳng định ổng yêu Uyển quý phi nha. Nửa đời trước ổng yêu công chúa, nửa đời sau ổng yêu Uyển quý phi, đấy là sự thật. Còn nếu mọi người hỏi thế tại sao ổng vẫn có thể mặc cho công chúa hành hạ Uyển quý phi thì, đến cả tương lai, sức khỏe và bản thân phò mã còn có thể tự hủy hoại để giúp công chúa báo thù thì Uyển quý phi đã là gì. Đến đây thì mọi người có thể sẽ hỏi là ổng yêu Uyển quý phi rồi thì cảm xúc dành cho công chúa là gì (hoặc không ai hỏi cả và chỉ có mình em đang kiếm cớ xàm l), thì em nghĩ tình cảm ấy là gì đó còn cao hơn cả tình yêu đôi lứa. Mọi người biết mà, bất kì thứ tình yêu gì cũng có thể sâu sắc và bền chặt, cao cả hơn tình cảm lãng mạn: tình yêu dành cho tín ngưỡng, lý tưởng, tình thân,… bất kì thứ gì, và ở đây em nghiêng về chỗ tín ngưỡng.
Như em đã nói trước đó thì phò mã đã hủy hoại tương lai xán lạn và cả bản thân ổng, tự chà đạp tình cảm của ổng chỉ để giúp công chúa báo thù nhẹ nhàng hơn. Ổng từng là thư đồng của thái tử, tức nhà ổng cũng có thế. Ổng hoàn toàn có thể vững gót trên quan trường, nhưng ổng lại tình nguyện trở thành phò mã, mà phò mã thì không được làm quan. Ổng ép bản thân yêu Uyển quý phi, em nghĩ không có cái gì gọi là ép bản thân yêu ai được cả, nhưng tồn tại một thứ gọi là tự kỷ ám thị, và nếu dùng ba tháng manipulate chính mình thì việc ấy cũng có khả năng. Nhưng không kiểm soát tốt thì nó sẽ trở thành bệnh tâm lý. Phò mã thành công thuyết phục bản thân yêu Uyển quý phi, nhưng mục đích đằng sau việc ấy lại là để trả thù ả, như vậy sau khi khiến bản thân yêu Uyển quý phi, ổng phải tự tay tổn thương người mình yêu, và về cơ bản điều ấy cũng không khác việc self – harm là bao. Quay cuồng trong trò chơi trả thù, cuối cùng ổng cũng ngã bệnh. Sức khỏe sa sút, tinh thần suy sụp, tương lai mịt mờ. Đó là lý do công chúa không dám nghĩ sâu về nỗi đau của phò mã.
Em rất ấn tượng với quả mâu thuẫn nội tâm đầy thối rữa của phò mã, và nếu có ngoại truyện khai thác cái chuyển biến tâm lý của ổng thì bộ này sẽ dài gấp đôi.
Nhưng mà bộ này ức chế vl. Như em đã nói, phò mã có tương lai xán lạn. Chỉ chờ hoàng thượng xuống lỗ, thái tử kế vị thì ổng thành quyền thần ngon ơ, đến lúc đấy quý phi cùng lắm là thái phi, ghê gớm lắm thì là thái hậu, mà lại không phải mẹ đẻ của hoàng thượng thì hai bên liên thủ kéo ả xuống nước cũng chẳng khó đến thế. Và HE cũng không ngoài tầm với, cả công chúa lẫn phò mã đều được hạnh phúc.
Vậy mà tác giả bảo đéo và phò mã chọn cách tự hủy để trả thù. Logic nhôn lừ.
Phò mã điên quãi….
Truyện xoay mòng mòng liên tục.
Ko thể nói điên, chỉ có điên và điên hơn =)))
Phò mã điên vãi, điên vcl =))))