Huyết Tuyến - Chương 3
Tôi Lý Ngọc Lâm đang co rúm trong chăn, nhịn mà khẽ nhếch môi.
Tối nay thật là một giấc mộng .
Sáng hôm , và các bạn cùng phòng thức dậy rửa mặt, chuẩn đến lớp học sớm. Lý Ngọc Lâm chặn chúng : “Không ai hết.”
“Tối qua rốt cuộc là chuyện gì ?”
Lão Út ngây ngốc: “Không… là côn trùng ?”
“Không côn trùng!” Lý Ngọc Lâm thức trắng cả đêm, đôi mắt đỏ ngầu, trông vô cùng đáng sợ. “Tao biết, đó côn trùng, mà là… là…”
Chữ “ma” cô bằng giọng run rẩy.
Lý Ngọc Lâm tuy ác độc nhưng ngu ngốc. Sau khi đoán tối qua ma quấy nhiễu, cô lập tức phát hiện cổ tay trái của xuất hiện một vết đỏ, đó liền hướng ánh mắt nghi ngờ về phía : “Tần Sắt Sắt, rõ ràng mày mới là con ngốc ma theo dõi, tại cổ tay tao vết đỏ?”
Cô gần như phát điên, tóm lấy , móng tay sắc nhọn cào một đường dài mặt : “Tại tối qua con ma đó tìm mày?”
“Mày đã giở trò gì đúng ? Có ?”
Tôi ngờ Lý Ngọc Lâm nghi ngờ nhanh đến . Trong lòng hoảng sợ, nhưng ngoài mặt dám để lộ chút sơ hở nào, chỉ biết sức lắc đầu: “Không , biết gì hết…”
Rõ ràng Lý Ngọc Lâm tin.
Cô túm lấy tóc , mạnh tay đập đầu thành giường. Tôi lập tức thấy choáng váng, máu rỉ .
Dù , vẫn cắn chặt răng: “Không …”
Lý Ngọc Lâm lạnh, định tay lần nữa.
lúc , Lão Nhị đột nhiên chỉ cổ tay , hét lên: “Vết đỏ! Trên cổ tay Sắt Sắt vẫn còn vết đỏ!”
“Thật sự cô !”
“Nếu , vết đỏ tay cô đã biến mất !”
Lý Ngọc Lâm híp mắt, chằm chằm cổ tay .
Cảm xúc của cô tạm thời dịu xuống một chút, nhưng vẫn ở bờ vực bùng nổ: “Vậy thì vết đỏ tay tao là ?”
“Chuyện …” Lão Nhị vô thức một cái, cắn răng tiếp.
“Lâm tỷ, hôm qua chị đánh em… , dạy dỗ em, khi đó chị đeo một chiếc vòng tay. Có lẽ do lúc đó để dấu vết…”
Lý Ngọc Lâm cúi đầu cổ tay trái của .
So với vết đỏ tay , vết tay cô mảnh hơn, màu sắc cũng đậm hơn, quả thực trông giống vết bầm do vòng tay để .
Khi nghĩ mọi chuyện thể dừng tại đây, Lý Ngọc Lâm bỗng hừ lạnh một tiếng, hung dữ trừng mắt Lão Nhị: “Mày hình như rành về mấy thứ nhỉ?”
Cô vẫn tin rằng tối qua gặp ma, và bây giờ, cô nghi ngờ Lão Nhị.
“Em… nhà em làm nghề tang lễ, lớn kể qua thôi.” Lão Nhị ngờ tự đốt lửa lên , chút hoảng hốt.
“Linh tỷ, em làm gì cả, thật đó…”
Còn dứt câu, cô đã Lý Ngọc Lâm đạp ngã xuống đất.
Chưa kịp bò dậy, Lý Ngọc Lâm đã giẫm lên mặt Lão Nhị, như đang dẫm lên một món rác rưởi, từng chút, từng chút một nghiến xuống: “Nhà mày làm nghề tang lễ? Vậy chắc mày biết cách đối phó với ma nhỉ?”
“Nói tao xem, nên làm gì đây, hả?”
Lão Nhị rên lên một tiếng, cầu cứu. Tôi mím môi, cuối cùng cúi đầu, tránh ánh mắt của cô .
Hôm qua khi xin nghỉ bệnh, giáo viên với rằng trường dự định dành cho một suất tuyển thẳng đại học W.
Tương lai đang rộng mở, thể đắc tội với Lý Ngọc Lâm lúc .
5
Trước khi giẫm gãy cổ, Lão Nhị đã giật sợi dây ngọc châu bên xuống, đưa cho Lý Ngọc Lâm.
“Hừ, loại ngọc châu chất lượng thế , chỉ lũ nghèo kiết xác các mới coi như báu vật!” Lý Ngọc Lâm hờ hững buông lời mỉa mai, đó đeo ngọc châu lên cổ tay trái, vặn che vết hằn đỏ .
“Được , các mau học .”
Tối qua cô ngủ ngon, định về giường ngủ bù. Dù thì giáo viên cũng chẳng bao giờ quản chuyện cô cúp học .
Tôi như đại xá, lập tức kéo tay Lão Nhị rời khỏi ký túc xá.
Trên đường đến lớp, giả vờ lơ đãng hỏi chuyện Lão Nhị: “Ngọc châu của … tác dụng thật ?”
Lão Nhị giẫm cổ họng, giọng khàn đặc, phát âm khó nhọc: “Ừ.”
Tim trùng xuống.
Nếu ngọc châu thể xua đuổi tà ma, thì ác quỷ sẽ thể gần Lý Ngọc Lâm như đêm hôm đó nữa. Vậy chuyện thế thân làm bây giờ?
Trước đây, đã trộn chu sa với máu đầu ngón tay, giả mạo bát tự của Lý Ngọc Lâm, còn trộm vài sợi tóc của cô cho canh. Chân thật giả lẫn lộn, khiến ác quỷ thể phân biệt ai là ai, chỉ thể tìm dựa theo bát tự canh.
bây giờ, Lý Ngọc Lâm ngọc châu bên , ác quỷ thể tìm cô , chẳng chỉ còn cách dựa vết hằn đỏ cổ tay để truy đuổi ?
Có câu: Sợ gì, trời cho nấy.
Ba ngày đó, đêm nào cũng ác quỷ ám, vết hằn cổ tay ngày càng đậm, bất cứ lúc nào cũng thể nó đoạt mạng.
Tôi tìm cách phá hủy viên ngọc châu đó.
Đang nghĩ cách, Lão Nhị bỗng xuống bên cạnh, bắt chuyện với : “Sắt Sắt, sắc mặt tệ quá, dạo ngủ ?”
Phí lời.
Ba ngày nay, hễ nhắm mắt là ác quỷ quấn lấy, nào dám ngủ cơ chứ.
Giọng Lão Nhị đã khá hơn nhưng vẫn khàn, như thể một nắm cát mắc trong cổ họng: “Tiếc là ngọc châu của tớ đã đưa cho Lâm tỷ , thì thể cho mượn. Ngọc châu giúp an thần đấy.”
ngay đó, cô đổi giọng, mỉm : “ cũng chắc nó là thứ .”
Tôi chằm chằm Lão Nhị, cố gắng phân tích ý đồ trong lời của cô .
Lão Nhị dịu dàng, như thể chỉ đang kể một câu chuyện vui: “Bà nội tớ từng , ngọc châu linh tính. Nếu nhiễm những thứ ô uế như máu chó mực, linh tính sẽ biến thành tà tính, ngược sẽ thu hút quỷ.”
Không cần biết là thật giả, nhất định thử.
Đây là cơ hội cuối cùng của .
Tối hôm đó, Lý Ngọc Lâm về muộn.
Từ khi phát hiện ngọc châu tác dụng, cô càng ngang ngược hơn, ngày nào cũng chơi đến sát giờ tắt đèn mới về ký túc xá.
Sau khi phòng, cô vẫn tiếp tục rửa mặt, tẩy trang, lạch cạch làm ồn hơn một tiếng đồng hồ, chẳng hề bận tâm đến việc khác cần nghỉ ngơi.
Hôm nay, cô còn uống chút rượu, về trễ hơn mọi khi.
Tôi chặn cô cửa phòng tắm, cúi đầu cầu xin: “Lâm tỷ, dạo em cứ gặp ác mộng, ngủ …”
“Đào Đào ngọc châu của giúp an thần, chị thể cho em mượn một đêm … Không, nửa đêm cũng …”
Lão Nhị tên là Giang Đào, ở nhà gọi là Đào Đào.
Lý Ngọc Lâm khẩy, đưa tay vuốt viên ngọc châu cổ tay, chậm rãi hỏi: “Thứ hạng của mày là gì, mà dám đến mượn đồ của tao?”
“, ngọc châu vốn của chị, mà là…”
Tôi còn hết câu, đã Lý Ngọc Lâm giáng cho một cái tát mạnh.
Cô uống rượu, sức tay mạnh hơn ngày thường, chỉ một cú đã khiến khoé môi nứt toạc, máu chảy ngừng.
Máu dính lên tay Lý Ngọc Lâm, nhưng cô chẳng thèm để ý, ngược còn vuốt nhẹ lên viên ngọc châu, lạnh lùng cảnh cáo : “Đã trong tay tao, thì chính là đồ của tao. Hiểu ?”
Tôi ôm mặt, run rẩy gật đầu, dám gì thêm.
Lý Ngọc Lâm hài lòng nở nụ , phòng tắm.
Ký túc xá trường cấp ba thường nhà vệ sinh riêng, nhưng phòng chúng từng là phòng giáo viên cải tạo , chỉ phòng tắm riêng, mà còn nước nóng 24/24, tắm khi nào cũng .
đặc quyền chỉ dành cho Lý Ngọc Lâm.
Bởi vì đại tiểu thư chịu nổi mùi nghèo hèn của chúng , nên ba còn chỉ thể đến nhà vệ sinh công cộng tắm rửa.
Lý Ngọc Lâm thích tắm lâu, mỗi lần ít nhất nửa tiếng.
Tôi ngoài cửa phòng tắm, tiếng nước chảy, lặng lẽ đếm trong lòng: “Một, hai, ba…”
Đếm đến ba trăm mười bảy, rốt cuộc cũng thấy một tiếng hét thảm thiết.
“A——”
Tiếng nước chảy dừng , nhưng dòng nước tràn ngoài đã nhiễm một màu hồng nhạt.
Máu tươi len lỏi qua từng kẽ gạch, tựa như một dòng sông đỏ ngừng tuôn chảy.
Tôi chạm vết thương khoé môi, bật vui vẻ.