Kẻ Sống Sót Duy Nhất - Chương 3
lúc đó, cửa phòng thẩm vấn bật mở.
“Đợi đã! Tôi thể chứng minh Tống Luật Ngôn thật.”
Tôi sững sờ, ngẩng đầu .
“Bác sĩ Trần?”
Theo bản năng, lùi một bước: “Anh đến đây làm gì? Anh nên kéo chuyện …”
Bác sĩ Trần , ánh mắt đầy lo lắng.
“Tôi thấy tin tức, lo cô gặp chuyện.”
Anh sang Trương Chấn, giọng nghiêm túc: “Anh Trương, xảy thảm kịch , trạng thái tâm lý của cô chắc chắn sụp đổ. Tôi lo cô sẽ để bóng ma tâm lý vĩnh viễn.”
“Anh là bác sĩ tâm lý của Tống Luật Ngôn?” –
Trương Chấn nheo mắt, giọng nặng nề.
“Lời … là ý gì?”
“Bệnh của Tống Luật Ngôn, căn bản khỏi.” Bác sĩ Trần rõ từng chữ.
Trương Chấn khẩy: “Vậy là cô quả nhiên dối! Thuốc đó đúng là của cô !”
“Thuốc gì?” Bác sĩ Trần ngơ ngác, một lúc mới bừng tỉnh.
“Các nghi ngờ Tống Luật Ngôn? Không thể nào! Cô tuyệt đối thể giết ! Ý chí sống của cô thấp, bệnh thật sự nặng. Nửa năm tình trạng cô đột nhiên chuyển , nhưng cô khẩn cầu đừng với ai và kiên quyết tự chấm dứt điều trị.”
Trương Chấn lập tức hỏi: “Sau đó thì ? Cô còn kê diazepam cho cô ?”
“Sao thể?” Bác sĩ Trần thở dài.
“Diazepam với cô đã còn tác dụng. Tôi khuyên cô tiếp tục điều trị hệ thống và dùng thuốc, nhưng cô từ chối. Lúc đó, cô đã còn ý sống… dù kê thuốc, cô cũng sẽ uống.”
Trương Chấn trầm ngâm, im lặng một lúc lâu.
Tiêu Cẩn Nhi chịu tin, gào lên: “Không thể nào! Chắc chắn Tống Luật Ngôn mua chuộc ! Các thông đồng với ! Nửa năm , cô lén và Kính Trừng chuyện trong vườn, biết chuyện cấy ghép tim! Sao thể báo thù? Ánh mắt cô lúc đó, đến giờ vẫn nhớ!”
“Đủ !” Bác sĩ Trần đập mạnh bàn, tức đến run tay.
“Cô còn là ? Sao cô còn mặt mũi nhắc đến nửa năm ! Đám súc sinh nhà họ Tống đối xử với cô như ! Cô cũng là đồng phạm! Các đều là thú máu lạnh! Tôi điều trị cho cô bao lâu, bệnh tình chút tiến triển, chỉ vì nửa năm biết sự thật, cô từ bỏ! Hoàn sống nữa!”
“Nhà họ Tống chỉ lợi dụng cô trăm bề, màng sống chết của cô ! Cô nông nỗi đều do các hại! Giờ nhà họ Tống chết hết, các còn vu oan tội giết cho một sống! Các còn là !”
Tiêu Cẩn Nhi sững sờ một thoáng, lập tức cãi , hai lớn tiếng tranh luận, giọng gần như lật tung mái nhà.
“Tất cả im miệng!” Trương Chấn đập bàn, tiếng vang chấn động cả căn phòng.
Phòng thẩm vấn lập tức yên ắng.
“Đợi vật chứng về, mọi thứ tự nhiên sẽ rõ.”
lúc đó, điện thoại bàn reo vang, gần như cùng lúc, một viên cảnh sát trẻ chạy vội : “Đội trưởng Trương! Tìm thấy két sắt! Đồ bên trong cũng lấy ! Hành vi ác độc của nhà họ Tống với Tống Luật Ngôn, vé máy bay của Tống Kính Trừng, còn chứng cứ trốn thuế, giao dịch phi pháp của nhà họ Tống… đều ở trong đó!”
Trương Chấn nhanh chóng nhận tập tài liệu, lật mấy trang, sắc mặt càng lúc càng nặng nề.
“Kết quả đối chiếu DNA cũng .” Viên cảnh sát trẻ bổ sung.
“Kết quả ? Mau bắt Tống Luật Ngôn ! Chắc chắn là cô !” Tiêu Cẩn Nhi gào lên.
Trương Chấn báo cáo, ánh mắt đột nhiên biến sắc.
“DNA… của cô .”
“Không Tống Luật Ngôn? Vậy là ai?” Tiêu Cẩn Nhi sững , tin tai .
Trương Chấn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua mọi , cuối cùng dừng .
“Sự thật là . Chúng đang đối chiếu kho gene, sẽ nhanh chóng tìm hung thủ thật.”
Tôi khẽ mở miệng: “Vậy… thể ?”
Tim đập dồn, cổ họng nghẹn .
“Không !” Tiêu Cẩn Nhi gần như hét lên.
“Không thể thả cô ! Cô chắc chắn là đồng phạm!”
Trương Chấn vẫn giữ giọng thận trọng: “Tạm thời . Chuỗi chứng cứ hiện tại vẫn chỉ về phía cô. Cô vẫn là nghi phạm số một. Kết hợp với dấu chân tại hiện trường, chúng sẽ tiếp tục điều tra sâu.”
Anh sang cấp : “Tăng cường , lục soát kỹ biệt thự nhà họ Tống! Tập trung lấy dấu vân tay két sắt, mau chóng kết quả!”
Không bao lâu, viên cảnh sát trẻ chạy , thở hổn hển: “Đội trưởng Trương! Kết quả đối chiếu DNA mới ! Ngạc nhiên thay… là của cha nuôi Tống Luật Ngôn, tên Dương Thái!”
Cả phòng sững sờ. Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía .
“Không thể nào…” Tôi thì thào, giọng lạc .
“Người đó ở quê cách đây ngàn dặm! Sao thể đến đây ! Sau khi về nhà họ Tống, từng gặp ông…”
Nghe cái tên , tay lạnh toát, thân run rẩy như gặp ác mộng cũ.
“Đợi đã, gặp !” Bác sĩ Trần đột ngột lên tiếng.
“Khoảng ba tháng , cha nuôi cô đến phòng khám tìm một lần. Hắn hỏi kỹ tình hình của cô , trông lo lắng. Tôi còn vui, nghĩ thể khuyên cô tiếp tục điều trị…”
Ánh mắt Trương Chấn lập tức trở nên sắc bén, giọng trầm xuống đầy ẩn ý: “Vậy thì hợp lý . Xem , cha nuôi của cô… đối với cô thật sự tình sâu nghĩa nặng.”
“Thậm chí vì cô, đồ sát cả nhà họ Tống.”
Anh tiến tới từng bước, giọng trầm xuống, mang theo sức ép khiến tim thắt : “Chuyện cô biết ? Là cô xúi làm, các trong ngoài phối hợp?”
Mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Các sai … sai … Người đó căn bản quan tâm … đối với cũng . So với nhà họ Tống… còn sợ hơn.”
Tôi siết chặt tay, khớp xương trắng nhợt, giọng run run: “Chuyện từng kể với cả bác sĩ Trần… thấy ghê tởm. Ai cũng thể vì giúp trút giận mà giết nhà họ Tống… nhưng đó… tuyệt đối .”
Trương Chấn nhướng mày, rõ ràng tin: “Còn che giấu cho ? Đợi chúng tra rõ hết, cô mới thật, sẽ còn cơ hội giảm án .”
Tôi hít sâu, như gom hết chút sức tàn còn .
“Những gì cần đều . Tôi mấy năm nay gặp . Thật đấy. Các thể tra, thể hỏi ở quê … Tôi căn bản con nuôi của … chỉ là thứ nhặt về, là công cụ để phát tiết.”
Cả phòng lặng như tờ, rơi kim cũng thấy.
“Hắn nhặt về, ngày nào cũng đánh chửi. Hắn biến thái tâm lý, lấy việc hành hạ làm vui, dùng đủ cách sỉ nhục . Hắn cho giao tiếp với ai, cho ai đối với . Hắn chỉ thấy đau khổ, thấy mục nát trong bùn. Sau , nhà họ Tống đến đón . Hắn cho rằng phản bội, gặp nữa.”
Tôi ngẩng đầu, nước mắt ứa , giọng khản đặc: “Tôi thể tìm ! Và cũng thể vì mà giết nhà họ Tống.”
Trương Chấn nhíu chặt mày, giọng lạnh : “Theo cô , hẳn là hận cô thấu xương?”
Tôi đờ đẫn gật đầu.
“. Hắn hận . Nếu thật là giết , chỉ một khả năng… trả thù việc rời , trả thù ‘phản bội’ . Hắn chịu báo ứng.”
Trương Chấn im lặng, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt nặng trĩu suy tư.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập.
“Sếp! Có tự thú! Nói vụ nhà họ Tống là làm!”
Mọi đều kinh ngạc đầu .
Dưới sự áp giải của vài cảnh sát, một đàn ông trung niên gầy gò, sắc mặt âm trầm, chậm rãi bước .
Chính là cha nuôi , Dương Thái.
Đôi mắt đục ngầu của khóa chặt lấy , ánh lộ rõ vẻ điên cuồng và ám ảnh.
“Nhóc con… tao đã báo thù cho mày.”
Toàn thân run rẩy, dày cuộn trào, suýt nôn tại chỗ.
Dương Thái nhe răng , hàm răng vàng khè lộ giữa đôi môi khô nứt.
“Ai bảo đám khốn nhà họ Tống bắt nạt mày! Tao tưởng mày phản bội tao, hưởng cuộc sống , chúng đối xử với mày thế ?”
Giọng lúc cao lúc thấp, như con thú hoang dồn nén quá lâu nay sổ lồng.
“Giờ mày thấy … đời , rốt cuộc ai với mày nhất?”
Tôi lắc đầu điên cuồng, nước mắt trào kiểm soát: “Tôi cần ông giúp giết ! Tôi tự nguyện nhà họ Tống! Tôi tự nguyện chết vì họ!”
Sắc mặt lập tức biến đổi, ánh mắt bùng lên tia hung tợn: “Đồ chó biết điều! Nhà họ Tống hành hạ mày thế, mày còn bênh chúng? Đồ hèn nhát! Phế vật vô dụng! Đời đời kiếp kiếp là bùn lầy ngóc đầu lên nổi!”
Hắn càng càng kích động, gân xanh nổi lên khắp thái dương, ngón tay run run chỉ thẳng : “Mày dựa để khác bắt nạt hả? Ai bắt nạt mày, tao giết kẻ đó! Giết sạch!”
Rồi bật phá lên, ánh mắt điên loạn mà đắc ý: “Tao biết mày yếu đuối, chịu nổi chuyện. Nên tao cố ý để chút manh mối, vu oan cho mày, chỉ để mày nhớ đời, đừng bao giờ để khác lừa nữa!”
Hắn dang hai tay , như khoe khoang một “thành tựu” điên cuồng: “Dù nhà họ Tống chết sạch , ai dám động mày nữa?”
Tôi run rẩy, giọng nghẹn đặc, cổ họng như bóp nghẹt: “Ông là đồ điên… ai đáng sợ hơn ông! Bệnh của … đều do ông! Tôi hận nhà họ Tống, nhưng thật sự hận ông!”
Dương Thái gật đầu, thần sắc bình thản đến đáng sợ.
“Tao biết. Tao đều biết. Nên tao mới đến bù đắp cho mày.”
Hắn nghiêng đầu, nở nụ hiền từ đến rợn : “Con ngoan, tao giết hết những kẻ bắt nạt mày. Một tên cũng chừa. Đợi tao tù, mày sẽ tự do.”
Hắn nghiêng về phía , còng tay leng keng, ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt da thịt .
Và khi , mọi sự thật sáng tỏ.
Tất cả nghi vấn, dấu vân tay, dấu giày, lịch sử tìm kiếm, thuốc, thậm chí hình ảnh trong camera, hóa đều do tỉ mỉ sắp đặt.
Hắn điều khiển như con rối, thao túng mọi thứ, dùng cách cực đoan nhất để “cứu ”, nhưng đẩy xuống tận đáy vực sâu.
Tôi tuyên vô tội.
Dương Thái bắt giữ, chờ xét xử.
Ngày mở phiên tòa, đến.
Thành phố đó, biệt thự đó, phòng thẩm vấn đó, chứa đựng quá nhiều máu tanh, đau đớn và ác mộng thể thoát .
Tôi mua một vé xe, biết , đeo ba lô đơn giản như ba năm khi đến nhà họ Tống, gì trong tay.
lần , là rời .
Nghe lời bác sĩ Trần, bắt đầu đây đó, ngắm thế giới.
Không biết tương lai sẽ , nhưng ít nhất…
đó là một khởi đầu mới.
-HẾT-
