Khô Mộc Phùng Xuân - Chương 3
29
Ngày hôm , khi đến công ty, xe của Lục Tri Nhàn vẫn còn ở trong gara xe chung cư của .
Xe sang màu đen, gì đặc biệt, chỉ là khi ngang qua, ánh mắt của sẽ dừng chiếc gối ôm màu hồng phấn ở ghế .
Nó phù hợp với chiếc xe .
tối qua, Lục Tri Nhàn đã ôm nó ngủ khi say rượu.
Chiếc gối ôm màu trắng thêu một đóa hoa nhài.
Ồ, là đồ của Hứa Mạt.
30
“Cô thiếu tiền ư?”
Đây là lần thứ ba đại diện với như .
Tôi lật xem mấy kịch bản trong tay: “Cũng tạm.”
“Cô mới về nước bao lâu , bắt đầu đóng phim ? Vả , việc cô còn về nước mà đã nhận quảng cáo là đã thấy đúng . Nhà cô chuyện gì ?”
“Không .” Tôi rũ mắt xuống, đầu ngón tay đang lật kịch bản của khựng một chút: “Chị biết mà, là cô nhi.”
Người đại diện im lặng một lát: “Xin .”
“Không .”
Buổi chiều, khi chụp xong ảnh bìa tạp chí, đã lái xe từ sớm.
Đường chút xa, khi đến nơi thì trời đã tối đen, vị trí của viện điều dưỡng dường như yên tĩnh đến mức, nó giống như đang ở một thế giới khác.
Khi bước , phòng bệnh vẫn đang sáng đèn, khi thấy đàn ông đang giường, nở một nụ :
“Tỉnh ? Hôm nay, tinh thần của nha.”
31
“Tối qua cô ?”
Ngày hôm , tại phim trường, còn kịp thay quần áo đã nhận điện thoại của đại diện:
“Thấy cái gửi cho cô ? Có paparazzi chụp em đến viện điều dưỡng ở ngoại ô, sợ xảy chuyện nên đã trả tiền . Cô đó làm gì?”
“Chỉ là viện điều dưỡng thôi mà, khách sạn .” Tôi quá để ý: “Tôi cũng minh tinh lưu lượng, chỉ là diễn viên thôi, cho dù thật sự hẹn hò thì ?”
Người đại diện làm cho nghẹn họng mà lời nào.
Cúp điện thoại, thở dài.
Khi chuyện năm đó giữa và Lục Tri Nhàn khui , nhận lấy làn sóng nổi tiếng theo kiểu nên đã nhanh chóng phủi sạch quan hệ với .
Công ty trở mặt với nhanh. Công ty rút phần lớn tài nguyên của , họ cho một bài học.
Bọn họ biết điều , ai mà chẳng nhờ xào cặp đôi để nổi lên.
“Tôi là một diễn viên.”
Tôi từng chữ từng chữ: “Tôi minh tinh lưu lượng, cũng bình hoa di động.”
Sau đó, cứ mặt dày mày dạn như thế mà tranh thủ từng cơ hội thử vai.
Tôi đã dùng thực lực tích lũy mà từng bước từng bước đến vị trí .
Hiện tại, ai thể chi phối nữa .
32
Tôi nhận một bộ phim truyền hình lớn.
Trước khi khai máy, đại diện bảo ăn tối với vài nhân vật lớn.
“Là của nhà họ Lục nhưng Lục Tri Nhàn.”
Nói xong, cô hỏi: “Lần , khi cô gặp Lục Tri Nhàn, hai xảy chuyện gì ngoài ý chứ?”
Tôi rũ mắt xuống: “Anh say rượu, lái xe của đưa về nhà. Sao chị cho biết Lục Tri Nhàn cũng mặt? Chị biết ở đó mà.”
Người đại diện thở dài:
“Đó là ý của công ty. Em cũng biết nhà họ Lục chiếm một nửa giang sơn trong giới giải trí, cho dù sắp xếp, khi Lục Tri Nhàn tiếp quản công ty thì hai cũng tránh khỏi chuyện chạm mặt .”
“Vậy của nhà họ Lục mà chị đến hôm nay là ai?”
“Anh họ của Lục Tri Nhàn, Lục Chu.”
33
Trước đây, khi còn ở bên Lục Tri Nhàn, đã qua cái tên ít lần.
Trưởng thành trọng, chín chắn từng trải, dung túng gây áp lực với những trò đùa của Lục Tri Nhàn.
Cũng Lục Chu mới là thừa kế nhất của nhà họ Lục.
“Cô Ôn.”
Ngoài Lục Chu còn vài nhân vật mà chỉ mới tên.
Bộ phim truyền hình là dự án lớn của năm nay, vốn đầu tư dự kiến sớm đã phá trăm triệu.
Lục Chu rót một tách trà, giọng điệu của nhanh chậm: “Đã lâu gặp, nhớ lần đầu tiên thấy cô là ở nhà họ Lục, khi nhà chúng đang dạy dỗ Tri Nhàn.”
Anh hề kiêng dè mấy bên cạnh.
“Vâng… Xin chào ngài Lục.”
“Không dám nhận, mời cô .”
Chỗ của ở bên cạnh Lục Chu.
Xem đến ý .
Quả nhiên, xuống, bên cạnh đã hỏi: “Không ngờ cô Ôn quan hệ với nhà họ Lục?”
“Nói , nhớ hai năm thật sự đến một cũng họ Ôn…”
“Cô Ôn Vãn là khách của .” Lúc , Lục Chu lên tiếng: “Tuổi còn trẻ đã đoạt giải Ảnh hậu, đúng là ưu tú hơn , nhà họ Lục chúng đương nhiên đầu làm quen.”
Lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
34
Bữa cơm kinh nhưng hiểm.
Khi kết thúc, tiễn mấy vị khác , cuối cùng là Lục Chu.
“Hôm nay tài xế chở về.” Anh giải thích.
Thật lòng mà , nhớ hai năm đã từng gặp ở Nhà họ Lục, cũng thể đoán con là như thế nào.
Tôi gật đầu: “Vậy cùng ngài đợi xe .”
“Không cần khách sáo như , ý của là, quan hệ của chúng cần xa lạ như thế.”
Câu của Lục Chu càng khiến đoán ý tứ của .
Người ở vị trí cao lâu ngày, dường như họ chỉ tùy tiện một câu cũng mang đến cảm giác áp bức cho khác.
Tôi gật đầu: “Vâng.”
Đứng bên đường, gió đêm thổi đến chút lạnh.
Lục Chu đột nhiên lên tiếng: “Có cần gọi xe giúp cô ?”
Tôi sững : “Tôi tự lái xe đến, cảm ơn ngài.”
“Không, ý của là, lẽ cô cần một chiếc xe.”
Giọng điệu của dường như mang theo vẻ kiêu ngạo của thương nhân, nó chậm nhưng như ám chỉ điều gì đó:
“Một chiếc xe đủ mạnh mẽ, kiên định, nhưng tuyệt đối trẻ con.”
Tôi hiểu ý .
“Tôi nghĩ là cần.”
“Cô sẽ cần thôi.” Lục Chu : “Có những thứ, dù tiền cũng mua , giống như tối nay.”
Tôi giật ngẩng đầu lên .
, giống như tối nay, cho dù dựa nỗ lực của bản thân để đoạt giải Ảnh hậu, đối với bọn họ mà , chẳng qua cũng chỉ là một con hát mua vui, bọn họ gọi là đến mà thôi.
Thứ thể vượt qua , đó là giai cấp.
“Bíp bíp ——”
Một chùm đèn xe mạnh mẽ chiếu tới.
Tôi nheo mắt , khi rõ thì đó là một chiếc Cayenne màu đen, xuyên qua cửa sổ xe, ở ghế đặt một chiếc gối ôm màu trắng.
Lục Tri Nhàn từ ghế lái bước xuống, lạnh lùng chúng :
“Còn nỡ , Lục Chu?”
35
Kể từ ngày hôm đó, mấy ngày , đã nhờ đưa chìa khóa xe cho Lục Tri Nhàn.
Anh gì, cũng quá để ý.
Dường như hai chúng chỉ là giao trong thoáng chốc nhanh chóng phủi sạch mọi quan hệ.
biết, ngày hôm đó, trong bữa tiệc tối sẽ mặt Lục Chu, nhất định đã biết, chỉ là ngờ rằng sẽ đích thân đến đón Lục Chu.
“Em gọi thẳng tên . Phải gọi chứ.”
Lục Chu , đầu : “Hai cũng xem như bạn cũ của , cô mau khuyên nhủ em tôn trọng một chút .”
Giọng điệu của tự nhiên. Cứ như thể chúng thân vô cùng, thân đến mức thể khuyên nhủ Lục Tri Nhàn.
“Bạn cũ cái gì chứ?”
Tính khí Lục Tri Nhàn một chút cũng thay đổi, chằm chằm : “Anh, dùng từ cho chính xác một chút, là yêu cũ.”
Tôi lập tức đầu chỗ khác. Cứ như thể lớp mặt nạ cuối cùng đã trực tiếp vạch trần, đem quá khứ của chúng trần trụi bày mắt.
“Vậy ?”
Lục Chu giả bộ kinh ngạc: “Sao từng cô Ôn nhắc đến ?”
Lục Tri Nhàn : “Dù cũng là quá khứ , nhắc đến để làm gì?”
36
Lục Chu .
Anh giật lấy chìa khóa trong tay Lục Tri Nhàn lên xe, đầy thâm ý mà bỏ một câu:
“Khó cơ hội, hai cứ từ từ cùng yêu cũ ôn chuyện xưa, đây làm phiền hai nữa.”
Sau đó, phóng xe mất.
Tôi biết đang nghĩ gì.
Mà hình như Lục Tri Nhàn cũng biết.
Anh gọi một cuộc điện thoại, cúp máy, đã xổm bên lề đường gọi xe .
“Ở ?”
“Hả?”
Tôi đại khái đã ngẩn mất mấy giây, đó mới phản ứng , đang chuyện với .
“Cửu Nhai.”
Lục Tri Nhàn gì.
Chúng cứ như chung một chỗ, trải qua mười phút im lặng, cho đến khi xe của đến.
Anh đột nhiên nắm lấy cánh tay :
“Không là cần tiền của ? Anh cũng là của nhà họ Lục, tại em tiền của ?”