Khô Mộc Phùng Xuân - Chương 4
37
Thật Lục Tri Nhàn hề thay đổi.
Anh vẫn trẻ con và nhỏ mọn như năm nào.
“Em yêu ?”
Anh đột nhiên nâng cao giọng: “Lúc đó hỏi em, yêu khác , em ngầm thừa nhận. Đó là ?”
Tôi gì.
Tôi biết trả lời như thế nào.
Cho đến khi Lục Tri Nhàn đột nhiên , như phát điên.
Anh buông tay đang nắm chặt :
“Hay là , em yêu là đàn ông đang trong viện điều dưỡng .”
38
“Anh điều tra ?”
Tôi kinh ngạc , nhưng Lục Tri Nhàn chỉ lùi nửa bước, :
“Paparazzi chụp ảnh của em , còn đàn ông nữa. Người đàn ông ở viện điều dưỡng bao lâu ? Sao em từng nhắc tới với ?”
Tôi nghiêng đầu: “Tôi với làm gì?”
, dường như câu đã châm mồi ngòi nổ của .
Lục Tri Nhàn móc hai tấm ảnh từ trong túi áo, mạnh tay ném tới:
“Anh giống sáu phần! Ôn Vãn, đây, khi , em đang thông qua ?”
39
Nửa đêm đang ngủ, đột nhiên điện thoại đánh thức.
Tôi vội vàng thu dọn đồ đạc lái xe, một đường đến viện điều dưỡng, vội vàng vàng vàng đến phòng cấp cứu:
“Anh ?!”
Y tá quen thuộc ngăn , giọng điệu của cô cũng gấp gáp:
“Chắc đã gặp ác mộng nên phát bệnh. Trong phòng dao dụng cụ cắt gọt nào, thế nên đã đầu đập tường. Bệnh nhân phòng bên đánh thức, nhờ đó chúng mới phát hiện tình trạng của . Bây giờ chúng đang khâu vết thương cho .”
“Do chúng chăm sóc cho , trông chừng , nhưng bình thường mà, ban ngày còn hì hì sách…”
Tôi vẫn còn đang bình thở.
Lục Hàm Tri đã lâu từng phát bệnh .
Anh bệnh tâm thần nặng, buồn ngủ nhưng vẫn luôn tích cực phối hợp điều trị. Có đôi khi, tuy đang giường bệnh nhưng đến xán lạn như ánh dương ngoài .
Tuy nhiên, tối qua, biết làm .
“Mơ… mơ gì mà phát bệnh…”
Tôi nghĩ mãi .
Bởi vì Lục Hàm Tri là đứa trẻ mà cha mẹ đã nhận nuôi khi qua đời.
Sau khi họ mất, chính Lục Hàm Tri đã làm để nuôi lớn .
40
Lục Hàm Tri tỉnh .
Đầu khâu tám mũi, băng bó kín mít.
Tôi bên giường gọt trái cây cho , giường mà cứ ngẩn ngơ ngoài cửa sổ.
“Có em hỏi chuyện ngày hôm qua ?”
Lục Hàm Tri mở lời .
Anh giờ vẫn luôn là một nho nhã, tuy giường bệnh nên sắc mặt của tái nhợt, thế nhưng nó cũng che giấu khí chất thư hương điềm đạm .
Anh quả thật sáu phần giống Lục Tri Nhàn.
Đến nỗi, khi sườn mặt , đã thất thần, chú ý đến câu hỏi của .
“Ôn Vãn. Em làm ?”
Lục Hàm Tri chằm chằm một hồi: “Vừa , em nghĩ đến ?”
Lồng ngực vô thức thắt , mà chút nên lời.
“Nếu thì đến cả hỏi mà em cũng thấy.”
Anh khổ một tiếng: “Cũng , ở viện điều dưỡng lâu , giống như em cả ngày ở bên ngoài. Em chuyện với chắc là vô vị nhỉ?”
“Không .” Tôi vội vàng lắc đầu: “Anh tĩnh dưỡng ở đây sẽ bận tâm chuyện bên ngoài. Nói chuyện với , em luôn thể bình tâm .”
Lục Hàm Tri gì.
Anh ngẩng đầu, băng gạc che khuất đuôi lông mày của nhưng từng cái giơ tay nhấc chân của đều mang theo vẻ bệnh hoạn.
“Ôn Vãn, làm gánh nặng cho em nữa.”
41
Tôi là sinh viên giỏi xuất thân chính quy.
Khi học Trung học, Lục Hàm Tri học năm nhất đại học.
Anh cũng là sinh viên giỏi của trường đại học danh tiếng, nhưng vì cha mẹ gặp tai nạn xe cộ nên đột ngột qua đời, thêm đó, thân trong nhà tiếp nhận . Cho nên làm gia sư học, còn chăm sóc .
Học phí của hai , ăn mặc ở đều đè nặng lên vai .
Lúc khổ nhất, trong nhà chỉ còn một chiếc áo lông cũ kỹ.
Tôi và Lục Hàm Tri đều nhường cho đối phương mặc, cuối cùng hai đều mặc ngoài. Đến trường, giáo viên gọi một bên:
“Cái là trai em đưa cho, em cũng , dù là còn trẻ cũng chú ý giữ ấm, em thể vì giận dỗi trai mà chịu mặc áo lông chứ.”
Thậm chí Lục Hàm Tri còn tiết lộ, nhà chúng là vì nghèo mà mua nổi áo lông.
Anh là do giận dỗi nên chịu mặc. Anh sợ ở trường khác coi thường.
“Con gái nuôi dưỡng trong giàu sang.” Tôi về đến nhà, Lục Hàm Tri đã mua một chiếc áo lông vũ mới cho , chiếc cũ thì mặc: “Nếu , khi khác thấy Ôn Vãn của chúng , họ sẽ cảm thấy em dễ bắt nạt.”
Chiếc áo lông vũ , cho đến bây giờ vẫn trong tủ quần áo của .
42
Có lẽ là do phản ứng kích thích tai nạn xe cộ, Lục Hàm Tri mắc bệnh tâm thần nặng.
Anh gặp , khỏi cửa, cứ nhốt trong phòng, hết ngày qua đêm khác, nhanh đã gầy rộc .
Lúc đó vẫn còn đang học đại học.
Vì điều kiện bản thân , cộng thêm độ hot của một bộ phim điện ảnh đang chiếu, đã kiếm tiền.
Ngày đưa đến viện điều dưỡng, dường như đã cảm nhận .
Khi mở cửa bước , Lục Hàm Tri đang an tĩnh cửa sổ sát đất:
“Em đưa ?”
Tôi nên lời.
“Ôn Vãn, em tách khỏi ?”
Lục Hàm Tri bước tới ôm chầm lấy :
“Trong thẻ của một khoản tiền, là tiền dành dụm , ngoài tiền trợ cấp gia đình thì còn là tiền học bổng. Em thường xuyên đến thăm , ?”
Đột nhiên, hốc mắt ướt đẫm, dùng sức ôm chặt lấy : “Sao em thể bỏ rơi chứ?”
43
Tôi tạm dừng công việc một thời gian để ở viện điều dưỡng và tự chăm sóc Lục Hàm Tri.
Trạng thái của hồi phục nhanh.
“Em công việc ?”
Đại khái là ngày thứ ba ở viện điều dưỡng, Lục Hàm Tri hỏi : “Em cuộc sống của riêng em, em đừng vì mà dừng .”
Tôi : “Lúc em học đại học, cũng bỏ mặc em mà.”
“Không giống , là trai của em, đó là trách nhiệm.”
“Vậy chẳng lẽ em gái thì thể chăm sóc trai ?”
Tôi mím môi đổi bình hoa tủ đầu giường: “Em đã trưởng thành , em đã đoạt giải Ảnh hậu, em nhiều tiền, chúng cũng thể mua nhiều áo lông mới.”
Lục Hàm Tri .
thấy bao nhiêu vui vẻ trong mắt .
“Được.” xoa đầu , nụ của chậm rãi biến mất: “Ôn Vãn, đàn ông ở bên , em quen biết ?”
Tôi thì xoay đầu .
Tôi chỉ thấy ngoài phòng bệnh, cánh cửa đang khép hờ.
Người đàn ông đó với ánh mắt lạnh nhạt, dáng thẳng tắp. Anh khuôn mặt giống Lục Hàm Tri sáu phần.
Là Lục Tri Nhàn.
44
“Sao đến đây?”
Tôi đóng cửa phòng bệnh nghiêng đầu : “Ai cho phép đến đây.”
Lục Tri Nhàn chằm chằm : “Anh đến ? Viện điều dưỡng là nhà em mở ? Cho dù là nhà em mở thì phòng bệnh , hiện tại cũng em ở.”
Chúng giằng co trong im lặng.
Lục Tri Nhàn một cái, xuyên qua cửa sổ phòng bệnh Lục Hàm Tri bên trong.
“Anh…”
“Cô Ôn.”
Lời của cắt ngang.
Từ phòng bệnh bên cạnh, một bóng khác bước .
Lục Chu với :
“Tính khí Tri Nhàn vẫn là như . Thật là nhà họ Lục sắp tiếp quản viện điều dưỡng nên chúng đến xem , ngờ cô cũng ở đây.”
45
“Chúng chuyển .”
Về đến phòng bệnh, với Lục Hàm Tri.
Anh trông vẻ ngạc nhiên.
“Tại ?”
Tôi lời nào.
Lục Hàm Tri đặt cuốn sách trong tay xuống: “Là vì hai ngoài cửa nãy ? Bọn họ là ai?”
“Họ là của nhà họ Lục.”
Không khí tĩnh lặng một hồi.
Tôi cho rằng sẽ hỏi nữa, nhưng chống tay dậy, đột nhiên với lấy điện thoại của .
Màn hình đen ngòm, đang soi bằng điện thoại.
“Anh…”
“Ôn Vãn, và bọn họ, là giống ?”
46
Lục Hàm Tri đến nhà khi còn nhỏ.
Anh lớn hơn bốn tuổi, trừ tiểu học, chúng gần như cơ hội học chung trường.
Ấn tượng của về là thích chuyện, nhưng với , luôn nhiều hơn làm.
Sau khi cha mẹ qua đời, thỉnh thoảng sẽ hiểu lầm chúng là một cặp tình nhân đang sống chung.
Tuy nhiên, Lục Hàm Tri luôn phản ứng nhanh hơn .
“Là em.” Anh ôn tồn giải thích rõ quan hệ của chúng : “Em gái xinh như , làm trai mà trông chừng em cho cẩn thận. Tôi sợ em sẽ lừa.”
Không ai nghi ngờ chúng em ruột.
Thế nhưng, hình như điều đó cũng còn quan trọng nữa .
Bởi vì Lục Hàm Tri đối với mà , là tình cảm còn thân hơn cả thân, còn kiên định hơn cả em ruột.
Bởi vì chỉ , vĩnh viễn bên cạnh .