Kiêu Ngạo - Chương 1
1
“Thêm một nụ hôn nữa ?”
Tôi mặt , thân còn ê ẩm. Nghe thấy lời của đàn ông mặt, lập tức nổi giận:
“Lúc nãy cũng bảo chỉ hôn một cái, mà làm hết luôn . Không , thích, mệt .”
Hạ Thời Nghiễn khẽ , bộ dạng đúng chuẩn lưu manh:
“Tổ tông , lần bắt em động đậy nữa, làm.”
Tôi giang tay : “Người dính quá, khó chịu lắm, bế tắm đã.”
Lời còn dứt, Hạ Thời Nghiễn đã bế bổng lên.
Tôi mệt đến mức vùi trong lòng , buồn nhúc nhích.
Ai ngờ, bước phòng tắm, vòi hoa sen còn kịp mở, lưng đã ép bức tường gạch men lạnh lẽo.
Có những lúc thật sự hiểu, làm thế nào mà Hạ Thời Nghiễn thể duy trì tinh lực dồi dào đến , ngày nào cũng tràn đầy năng lượng như thế.
Tôi ngất mấy lần, đánh thức mấy lần.
Cuối cùng còn chút sức lực nào.
Lúc , Hạ Thời Nghiễn mới chịu giúp lau khô tóc, bế về giường.
Trong cơn mơ màng sắp chìm giấc ngủ, thấy điện thoại của reo lên.
Anh đưa tay nhận cuộc gọi.
Ở đầu dây bên vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng, dè dặt:
“Thời Nghiên, em về .”
Hạ Thời Nghiễn đầu một cái, lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ.
Anh dậy, khoác áo ngủ, ngoài ban công.
Không hiểu , cơn buồn ngủ ban nãy bỗng chốc biến mất, trong đầu chỉ còn cuộc điện thoại .
Năm phút , , đặt điện thoại lên tủ đầu giường mở tủ quần áo.
Tôi len lén mở mắt, cầm lấy điện thoại của , mở khóa màn hình.
Ngay lúc liếc tên gọi đến, Hạ Thời Nghiễn , bắt tại trận.
Tôi chớp mắt ngây thơ.
Sau đó, khi kịp lấy điện thoại, đã nhanh chóng thấy tên hiển thị, giọng điệu rõ cảm xúc:
“Ôn Uyển Tình về ?”
Ôn Uyển Tình, mối tình đầu của .
Là con gái quen suốt thời đại học, cũng là bạch nguyệt quang trong lòng bao trong giới của họ.
Những ngón tay thon dài của rút điện thoại khỏi tay .
“Ừ, một bữa tiệc chào đón.”
Tôi lập tức dậy, ném một chiếc gối về phía chút khách sáo:
“Tiệc chào đón lúc nửa đêm, chắc chỉ mời riêng thôi nhỉ?”
Hạ Thời Nghiễn nhướng mày, bắt lấy chiếc gối: “Ghen ?”
“Không ! Tôi với là quan hệ gì chứ, ngay cả danh nghĩa yêu cũng , ghen cái gì.”
Mối quan hệ mập mờ giữa và Hạ Thời Nghiễn đã kéo dài lâu .
Anh từng yêu , cũng từng lấy danh nghĩa bạn gái của để tự xưng.
Giữa chúng , chỉ dựa nhu cầu của trưởng thành để duy trì mối quan hệ .
Hạ Thời Nghiễn thắt cà vạt, đôi tay với những khớp xương rõ ràng vẫn rảnh rỗi để véo eo :
“Đâu sức mà giận dỗi? Còn thấy đủ ?”
Nhìn thấy mặc vest là bực bội, chẳng chỉ là một bữa tiệc chào đón thôi , cần gì ăn mặc trịnh trọng như .
“Tôi cũng .”
Ánh mắt Hạ Thời Nghiễn lướt qua mặt , dừng một lát gật đầu đồng ý: “Được, thay đồ .”
2
“Trước đây hai họ suýt chút nữa là đính hôn . Nếu vì thiên kim thật của nhà họ Ôn trở về, khiến bà cụ nhà họ Hạ cảm thấy Ôn Uyển Tình xứng với cháu trai , thì họ đã chia tay.”
“Bây giờ Hạ Thời Nghiễn cũng còn như thời đại học nữa, chuyện gì cũng cần theo gia đình, tự quyết định . Đương nhiên sẽ đính hôn với Ôn Uyển Tình thôi.”
“Nghe trong thời gian Ôn Uyển Tình du học, Hạ Thời Nghiễn đã ít lần tự thu xếp mọi thứ cho cô .”
“Theo thấy thì, phụ nữ bên cạnh bây giờ từ đầu đến cuối cũng chẳng danh phận, e rằng bền .”
“Dù thì Ôn Uyển Tình cũng nuôi dạy như một thiên kim tiểu thư danh giá bao năm nay, thể so sánh với con chim hoàng yến lên mặt bàn chứ?”
…
Tôi và Hạ Thời Nghiễn đến phòng bao của quán bar thì những khác đã mặt đầy đủ.
Phần lớn là bạn bè thời đại học của .
Tôi từng gặp qua.
Người ở vị trí trung tâm chính là bạch nguyệt quang trong truyền thuyết.
Quả thực xinh , thanh tao cuốn hút, mái tóc dài chạm eo khiến cả cô trông càng thêm dịu dàng.
Cô thấy Hạ Thời Nghiễn, hàng mi khẽ run, ánh mắt dao động.
“A Nghiễn?”
Lời thốt , những đang rôm rả trò chuyện cũng đồng loạt đầu về phía cửa.
Hạ Thời Nghiễn lạnh lùng quét ánh mắt qua đám đang bàn tán.
Cuối cùng dừng Ôn Uyển Tình.
Bầu khí cứng đờ trong giây lát.
Người cạnh Ôn Uyển Tình lập tức nhường một chỗ cho Hạ Thời Nghiễn.
Ngay lúc đó, lén lút thò đầu từ phía :
“Chào mọi .
“Có chỗ cho ?”
3
“Cô đến đây?”
“Đến làm gì? Chắc chắn là giở trò bám lấy Hạ Thời Nghiễn để đưa theo chứ .”
“Chắc lo lắng kim chủ của đá cô đây mà.”
…
“A Nghiễn, cô là ai ?”
Sắc mặt Ôn Uyển Tình khi thấy thể là .
gương mặt cứng đờ đó vẫn cố gắng nặn một nụ , kiên nhẫn hỏi Hạ Thời Nghiễn.
Hạ Thời Nghiễn trả lời.
Ngược , tít mắt đáp thay : “Tôi chỉ là một cô em gái của thôi, tên là An Ý.
“Nghe chị Uyển Thanh mới du học về, sợ chị ai chuyện cùng nên đến đây bầu bạn với chị nè.”
Ôn Uyển Tình khẽ giật giật khóe môi, về phía Hạ Thời Nghiễn.
Hạ Thời Nghiễn vẫn gì, sải bước dài đến xuống bên cạnh cô .
Lúc , sắc mặt Ôn Uyển Tình mới dịu đôi chút.
Bên cạnh còn chỗ trống.
Hạ Thời Nghiễn cạnh Ôn Uyển Tình, thái độ đã lên tất cả.
Tôi tìm đại một chỗ xuống.
Hoàn lạc lõng giữa bọn họ.
Họ chuyện về thời đại học, hiểu cũng hiểu, chỉ lấy điện thoại số dư trong thẻ của .
Thôi , nhịn .
Vẫn là nên ngay mặt mọi hắt rượu mặt trà xanh .
Lỡ như thẻ của khóa, mất nguồn sống thì chẳng đáng chút nào.
Đang nghiến răng chịu đựng, đột nhiên một ly rượu đưa đến mặt .
“Em gái Ý Ý, cảm ơn em thời gian qua đã thay chị bầu bạn với Hạ Thời Nghiễn, để cảm thấy cô đơn.”
Ôn Uyển Tình đến một kẽ hở.
Tôi khẽ nhếch môi: “Không gì, chỉ là chuyện nên làm, huống hồ cũng chẳng tốn công sức gì cả.”
Những ai hiểu lời đều bật .
Chỉ Ôn Uyển Tình là .
Cô khẽ co giật khóe miệng, dịu dàng đưa cho một ly rượu:
“Coi như là mời em uống rượu mừng của bọn chị, hai tuần nữa là lễ đính hôn của chị và A Nghiễn .”
Hai tuần nữa đính hôn?
Bạch nguyệt quang về nước đã đính hôn?
Sao chẳng một chút tin tức nào?
Tôi sang về phía tên đầu sỏ.
Ánh mắt của Hạ Thời Nghiễn u ám về phía .
Tôi trao cho ánh mắt dò hỏi.
Anh gật đầu, biểu cảm khiến chắc chắn chuyện là thật đến tám chín phần.
Trong lòng đã hiểu rõ.
“Vậy chúc mừng hai nhé.”
Tôi cũng là biết điều.
Ngửa đầu định uống hết ly rượu thì một bàn tay to lớn đột nhiên đoạt lấy ly của , một uống cạn chỗ rượu trong đó.
Giọng Hạ Thời Nghiễn chút tức giận: “Quên là em dị ứng cồn ?”
Ôn Uyển Tình thấy thì day day thái dương, bước chân lảo đảo dựa Hạ Thời Nghiễn.
khi sắp chạm , đàn ông bất ngờ bước lên phía .
Cô chạm .
Hạ Thời Nghiễn mặt lạnh lùng, đầu mà bước nhanh khỏi cửa.
Nhìn dáng vẻ vẻ là tức giận .
Anh giận cái gì chứ, còn đang tức mà chỗ xả đây .
nửa đêm , bỏ , làm mà về đây?
Chỉ thể nhanh chóng đuổi theo.
Vừa bước tới cửa, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Vì , một lời, cầm lấy ly rượu bàn, hắt thẳng lên đám .
Nhìn thấy bọn họ ướt như chuột lột, cuối cùng cũng cảm thấy hả giận hơn một chút.
Đám đó hét lên, hỗn loạn cả một góc quán: “An Ý, cô điên !”
Tôi chớp chớp mắt: “Tôi điên cũng chỉ một hai ngày , chẳng lẽ giờ các mới nhận ?”
“Bây giờ Ôn Uyển Tình đã trở , cô nghĩ cô thể tiếp tục những ngày tháng như bao lâu?”
Tuy rằng cũng cảm thấy những ngày “cậy thế làm càn” chẳng còn bao lâu nữa, nhưng còn ngày nào thì ngày đó.
Nếu bọn họ tính sổ, thì cũng chẳng khác gì thêm một khoản nợ mà thôi.
“Nhắc nhở ? ít bây giờ, các làm gì cả.”