Lăng Mộ Khê - Chương 6
Ta:
“Ừm? Bàng quang căng tức?”
Có lẽ khi giảng toán cũng giống như bộ dạng hiện giờ của nàng thôi.
Văn Ngự Bạch chỉ cúi đầu gắp thức ăn, một lời.
Hắn gắp một đũa rau bỏ bát của Thang Diệc Dao.
“Biết là kẻ thất học thì bớt .”
Thang Diệc Dao bĩu môi, phản bác:
“Ngài thấy hai họ xứng đôi ?”
Sắc mặt Văn Ngự Bạch càng thêm đen .
“Ngươi mù từ khi nào ?”
Trong cung cấm đốt lửa, nên khi Thang Diệc Dao Hoàng thượng cho phép bắn pháo hoa ban đêm, nàng liền phấn khích đến mức giống như phát bệnh điên lần hai.
Văn Ngự Bạch mím môi liếc nàng một cái, ánh mắt tràn đầy chán ghét, chẳng buồn che giấu.
“Ngươi cứ vui , trẫm căn dặn chuẩn .”
Chiếc long bào vàng rực Thang Diệc Dao kéo giữ .
Văn Ngự Bạch cong môi, ánh mắt như một kẻ ngốc.
Đôi mắt Thang Diệc Dao sáng lấp lánh, con ngươi đen nhánh như chứa cả ngân hà.
“Hoàng thượng, cái ‘tự luyến’ … cho thể hiện ?”
Khi pháo hoa rực rỡ bùng lên, ba nghìn ngọn đèn sáng rực khắp hoàng thành.
Hoàng hậu nương nương đang cầm đèn nguyện ước cùng Hiền phi bàn luận xem rốt cuộc sai ở bước nào, vì đèn mãi bay lên.
Văn Ngự Bạch thẳng lưng, khẽ mỉm chiếc đèn nguyện ước của từ từ bay lên.
Thục phi nương nương vẫn đang loay hoay dựng đèn lồng.
Tiêu Sở Địch đang nắm tay , cùng nguyện ước.
Ba nghìn ánh đèn soi sáng một hoàng cung cô đơn.
Văn Ngự Bạch mỉm nhìnTiểu Sở Địch và Lăng Mộ Khê đang vui vẻ đùa giỡn.
Ban đầu chỉ là nhếch môi, biết nhớ đến điều gì, nụ của càng lúc càng sâu, đầy tự do và cuồng ngạo.
Lý công công , như thấy hình ảnh thiếu niên năm xưa – cưỡi ngựa múa kiếm, dáng vẻ phi phàm.
Mãi đến khi thấy mắt đỏ hoe, ông mới sực tỉnh.
Văn Ngự Bạch kéo cổ áo, gọi Lý công công.
Trong ánh mắt kinh ngạc của ông, tháo từng nút áo, cởi bỏ long bào.
“Tiểu Lý tử, bộ long bào … thật sự bó buộc trẫm quá mức.”
Lý công công . Dưới bầu trời đầy pháo hoa, ông ngẩng đầu vị đế vương mắt đỏ hoe mà vẫn nở nụ , liếc sang Hoàng hậu nương nương đang đuổi bắt nô tỳ đùa giỡn.
Ông lau nước mắt, thầm nghĩ:
Long bào… sớm mai vẫn mặc thôi.
Nửa canh giờ , Văn Ngự Bạch cẩn thận nguyện ước, mặt mày tràn đầy mãn nguyện.
Tiêu Sở Địch bước đến, liếc mắt thấy ba chữ “Lăng Mộ Khê” lóe qua chiếc đèn, dù Văn Ngự Bạch che cũng kịp.
Y bình thản hỏi:
“Hoàng thượng, thả đèn?”
Văn Ngự Bạch đèn trong tay, càng rạng rỡ:
“Trẫm… nỡ.”
Tiêu Sở Địch cũng bật .
Hai cùng vang, như tiếng đá ném mặt hồ yên ả, khơi ký ức những ngày tươi thuở thiếu thời.
Rồi đột nhiên, Tiêu Sở Địch trầm mặt, :
“Hoàng thượng, đèn nguyện ước đến , cũng thể nắm giữ suốt đời.”
Sắc mặt Văn Ngự Bạch sa sầm, ánh mắt nheo , tràn đầy nguy hiểm.
“Ngươi cho rằng trẫm – thiên tử chí tôn – giữ nổi một chiếc đèn ? Dù giữ trọn đời, ai dám gì?”
Tiêu Sở Địch thở dài.
“Thích khách lần đó đã điều tra ?”
Khi xưa, chính vì Văn Ngự Bạch thích khách đả thương, mới liều mạng đưa đến Hồi Xuân Đường cứu chữa.
Văn Ngự Bạch mặt mày âm trầm:
“Đám Phạm thừa tướng, trẫm sẽ dọn sạch.”
“Hoàng thượng,” Tiêu Sở Địch ngẩng trời , “Muốn làm một ngôi rơi khó, nhưng khiến một chiếc đèn rơi… dễ dàng.”
Văn Ngự Bạch siết nắm tay, mạch máu nổi lên – lần đầu tiên cảm thấy bất lực đến .
Tiêu Sở Địch vẫn dừng :
“Thần từng trồng một cây dược thảo tên gọi Huyên Cẩn, vốn sinh trưởng ở vách núi hiểm trở. Thần đem nó về chăm bẵm kỹ lưỡng, song vẫn sống .”
Văn Ngự Bạch sắp phát điên.
Tiêu Sở Địch vỗ vai , :
“Hoàng thượng là đế vương một nước, gánh vai sinh mệnh của trăm họ. thần thì . Thần thể từ bỏ ngai vàng, còn hoàng thượng… thể bỏ giang sơn.”
“Ngươi lấy gì khẳng định trẫm thể?”
Chỉ cần Lăng Mộ Khê nguyện ý, thể buông bỏ tất cả.
“Hoàng thượng còn bá tánh thiên hạ. Hơn nữa, Phạm đảng còn rình rập, biên cương bất … xin lấy thiên hạ làm trọng.”
Vì … vì Tiêu Sở Địch thể sống bên yêu, còn trói chặt long ỷ?
Hắn thể chăng?
Không thể.
Nếu nào đủ tài, đã sớm nhường ngôi.
“Hoàng thượng, trong cung cấm đốt lửa… đèn nguyện ước… vẫn nên thả thôi.”
“Trẫm… hiểu .”
Văn Ngự Bạch trao cho y Ngọc bội Thanh Long, tượng trưng cho hoàng quyền.
Hắn thể công khai từ bỏ ngai vàng, nhưng âm thầm đưa cũng , ?
“Ngươi hứa với trẫm, kế vị , là hài tử của ngươi và Lăng Mộ Khê.”
“Vậy… các hoàng tử khác?”
“Sẽ còn hoàng tử nữa.”
Tiêu Sở Địch nhận lấy ngọc bội, ánh mắt phức tạp trao nó.
Văn Ngự Bạch mắt đỏ như máu, nụ bi ai.
Hai cùng bước về phía Lăng Mộ Khê.
Giữa những mái ngói vàng son, Tiêu Sở Địch chợt nhớ về năm tháng tuổi trẻ của họ.
Dưới giàn nho trĩu quả, hai thiếu niên như ngọc cùng luyện chữ, cùng đùa, cùng mộng tưởng tương lai:
“Tiểu Bạch, nhất định làm minh quân!”
“Tất nhiên ! Ngươi cũng làm cho , nếu dám tham ô, đánh mông ngươi!”
“Tiểu Bạch, ngươi từng nghĩ qua, nếu ngươi hoàng thượng, thế tử, chúng sẽ là như thế nào ?”
Văn Ngự Bạch cúi mắt trầm tư, thì Tiêu Sở Địch đã lên tiếng :
“Ta thì làm một lãng khách, hoặc là một tên đạo tặc giang hồ, tiêu dao tự tại.”
Văn Ngự Bạch mặt tối sầm , nghiêm nghị : “Luật pháp điều ba trăm tư…”
“Ê ê ê, thôi thôi, làm đạo tặc nữa là chứ gì. Lúc nào cũng lôi luật pháp của ngươi ! Thế còn ngươi thì ?”
“Ta ?” Ánh nắng chiếu rọi qua giàn nho, Văn Ngự Bạch áo trắng như tuyết, đôi mắt đào hoa như chứa đựng cả ôn nhu trần thế.
Phụ hoàng của chỉ một mẫu hậu trong hậu cung, nhưng vì chính sự bận rộn, nên từ nhỏ mẫu hậu đã dạy lời thê tử.
“Ta đại khái sẽ cùng trong lòng ẩn cư nơi núi rừng. Ta thể chặt củi, nàng thì tơ, chúng sẽ một đứa bé đáng yêu.
Là trai gái đều thích, sẽ yêu thương chúng thật nhiều. Cầm kỳ thư họa cần giỏi, chỉ cần biết chút thơ phú ca từ là đủ. Điều quan trọng nhất là — sẽ khiến chúng trở thành hạnh phúc thứ hai đời .”
“Vậy hạnh phúc nhất là ai?”
“Chính là thê tử của .”
“Không ngờ Thái tử là một tình si chính hiệu. Vậy nếu thê tử của ngươi chẳng may gặp bất trắc thì ?”
Văn Ngự Bạch liền cau mày vui: “Làm gì cái loại giả định như ! Nếu thật sự xảy , nuôi con khôn lớn sẽ theo nàng mà .
Người nâng niu trong tay như trân bảo, ở cũng nỡ để nàng chịu khổ, âm phủ cũng .
Một kiếp một thê, là phụ hoàng dạy .”
46
Văn Ngự Bạch đã ban hôn cho họ.
Ngày đại hôn, Lăng Mộ Khê mới thật sự hiểu thế nào là “thập lý hồng trang”.
“Tiểu Khê , thấy con xuất giá, mẫu thân cũng vui lắm.”
“Mẫu thân, thể dời mắt khỏi mấy món hồi môn đó mà con một cái ạ?”
Hiền phi đang giúp nàng mặc giá y, Hoàng hậu cài phượng quan cho nàng, Thục phi thì đang xắn tay áo nấu ăn trong bếp.
Đỏ rực cả trời đất.
Mẫu thân nàng mỉm dịu dàng.
Phụ thân nàng mắt đỏ hoe.
Hậu cung gì quý báu, hoàng hậu đều mang tặng. Trước khi lên kiệu hoa, Hiền phi còn dúi cho nàng một nắm hạt dưa, sợ nàng đường buồn chán.
Nàng nắm hạt dưa mà nghẹn lời…
Mãi đến tối nhập phòng hoa chúc, nàng vẫn thấy Văn Ngự Bạch. Chắc là… quá bận rộn chăng.
Trong hoàng cung.
“Hoàng thượng, đừng uống nữa!”
Dưới giàn nho, Văn Ngự Bạch say đến mức hình dáng, mắt đỏ hoe, vẫn cố rót rượu miệng.
“Tránh , trẫm đã vì giang sơn mà làm công cụ cả đời, chẳng lẽ uống chút rượu cũng ?”
Hắn yêu một cách dè dặt, yêu đầy cẩn trọng. Sợ dọa đến Lăng Mộ Khê, sợ nàng từ chối .
Hắn ngờ rằng, tình cảm nhỏ nhẹ, sâu lắng khi yên bình tựa núi vững chãi, nhưng một khi tràn đê, thì như núi lở, nước lũ dâng trào, thân nhỏ bé chống đỡ nổi.
Cả đời , Văn Ngự Bạch sẽ còn thích ai nữa.
Yêu mà thể , chẳng thể làm gì.
Thôi thì, gặp nàng đã là may mắn nhất đời .
Đêm hôm đó, Tiêu Sở Địch nhận thánh chỉ. Công công Lý tuyên , chỉ đỏ mắt đưa cho .
“Hoàng thượng… chứ?”
“Nói , còn xem vương gia hỏi là vết thương nào.”
Thánh chỉ lời văn cung đình, chỉ những dòng chữ chi chít như lời căn dặn trong nhà, giống như di huấn từ bậc trưởng bối.
Nào là nạp , trọng nam khinh nữ… đến cả bổng lộc triều đình cũng sẽ chuyển thẳng cho Lăng Mộ Khê.
Tiêu Sở Địch chỉ biết lắc đầu . Không cần thánh chỉ, cũng đã định như .
Thang Diệc Dao Văn Ngự Bạch say biết gì, khẽ thở dài, nhớ đến trong lòng đã khuất của .
Họ đều thể yêu, trói chặt bởi số mệnh mà cùng .
Thôi thì, dù là nàng, Văn Ngự Bạch, Thục phi Hứa Nghị Hoan, con đường dài thăm thẳm nơi hậu cung, hãy cứ làm bạn đồng hành với .
Có lẽ, mỗi một kết cục chẳng trọn vẹn, chính là kết cục nhất.
— Kết thúc.