Lỡ Ngủ Nhầm Với Cha Của Tiểu Hầu Gia - Chương 4
Hắn khẽ , thở ấm áp lướt qua mặt .
“Vậy để chứng minh thêm lần nữa nhé?”
“Đừng…”
Câu kịp dứt, môi đã chặn .
Đêm hôm đó.
Mọi thứ bàn đều quét xuống đất.
Thậm chí cả bàn trang điểm ở góc tường cũng thoát khỏi số phận.
Mãi đến khi trời tờ mờ sáng.
Hắn mới hài lòng mà buông tha .
Dùng hành động thực tế để dạy cho hiểu thế nào là “gừng càng già càng cay”.
12.
Mạnh Đình Uyên nhận thánh chỉ đến Giang Nam trị thủy.
Đã rời kinh hơn hai tháng.
Mạnh Tu Nghiễn cả ngày ẩn cư ngoài, yên tĩnh đến mức bất thường.
Ta luôn cảm thấy điều gì đó đúng.
dù điều tra thế nào cũng tìm .
Trong phủ, ngang ngược nhất chính là Mộ Mộng Đồng.
Vì nàng đã thai.
Thánh thượng tin long nhan cực kỳ vui mừng, ban thưởng vô số trân bảo.
Còn hạ khẩu dụ.
Nếu sinh con trai, sẽ phong làm bình thê.
Dù thì đây cũng là đích tử đầu tiên danh chính ngôn thuận của Mạnh Đình Uyên.
Mộ Mộng Đồng cho rằng thời của đã đến.
Nàng bày dáng vẻ của một chính thất, ngừng vênh váo mặt .
Những món bồi bổ mang đến phòng nàng như nước chảy.
Còn , mỗi ngày chỉ cơm thừa canh cặn.
Hơn nữa còn hạ độc.
Cuối cùng, nhờ sự kiên trì biết mệt mỏi của nàng .
Ta thành công ho máu.
Thúy Vân lóc chạy gọi Thái y.
ai đáp .
Đám hạ nhân cũng thấy gió đổi chiều liền a dua nịnh nọt.
Đến ngày thứ ba ho máu.
Mộ Mộng Đồng cuối cùng cũng nhịn nổi, tự đến xem thảm hại .
Chưa thấy , nhưng mùi son phấn nồng nặc đã xộc mũi .
Ta ho càng dữ dội hơn.
“Aiya, tỷ tỷ bệnh nặng như ?”
Nàng cầm khăn thêu che mũi miệng, xa xa bên giường.
Ta yếu ớt ngước mắt lên.
“Không … chỉ là lao phổi thôi.”
“Lao phổi?!”
Mộ Mộng Đồng kinh hãi lùi nhanh mấy bước.
“Ngươi… ngươi sớm? Muốn hại cả phủ ?”
“Khụ khụ khụ…”
Ta ho đến tê tâm liệt phế.
Một búng máu tươi phun , lao thẳng về phía Mộ Mộng Đồng.
Mộ Mộng Đồng hoảng hốt tháo chạy, từ đó dám bước chân viện của nửa bước.
nàng cũng nhân cơ hội giết .
Vậy nên lệnh canh gác nghiêm ngặt, cho đại phu , cũng cho bước khỏi viện dù chỉ một bước.
Bảy ngày .
Tin “chết bệnh” lan truyền khắp kinh thành.
Từ phố lớn đến ngõ nhỏ, ai ai cũng xôn xao bàn tán.
Tân phu nhân của Hầu phủ đúng là bạc mệnh.
Mới cửa đầy nửa năm, đã mắc bệnh lao mà chết.
Mộ Mộng Đồng nâng cao bụng lớn, tự lo liệu một tang lễ thật long trọng, nhận danh tiếng hiền đức và bao dung.
sự thật là…
Trong chiếc quan tài gỗ trắc , im là , mà là một con chó.
Còn thực sự…
Bị của nàng quấn trong chiếu rách, ném bãi tha ma ngoài thành.
13.
Ta cái lạnh thấu xương làm giật tỉnh giấc.
Mở mắt , đập mắt là một cảnh tượng xa lạ.
Xung quanh trống trơn, chỉ vài cây nến đang cháy biết mệt mỏi.
Mà …
Đang một chiếc băng sàng.
Kỳ lạ!
Theo kế hoạch giả chết, lúc Thúy Vân đáng lẽ đến đón , cùng lên đường đến Giang Nam.
Bỗng nhiên tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên.
Ta vội yên, nhắm mắt giả chết.
Một bàn tay chậm rãi vuốt lên má , giọng mang theo vài phần si mê.
“Kiều Kiều… chỉ lúc nàng mới ngoan như .”
Là…
Giọng của Mạnh Tu Nghiễn!
Hắn cho rằng đã chết chứ?
Vậy nên mới đặt lên băng sàng để bảo quản?!
Thật đúng là biến thái mà!
“Nàng yên tâm, kẻ nào hại nàng, đều sẽ tha. Kể cả là mẫu thân …”
Hắn khẽ thì thầm ngừng.
Giọng càng lúc càng điên cuồng.
Toàn thân tê cứng vì lạnh, nhưng dám nhúc nhích.
Cuối cùng, ngay lúc sắp chịu nổi nữa.
Bên ngoài vọng đến tiếng gõ cửa.
Sắc mặt Mạnh Tu Nghiễn chợt thay đổi, luyến tiếc dậy.
“Kiều Kiều, cố nhẫn nhịn thêm chút nữa, mấy ngày nữa đến thăm nàng.”
Nghe thấy tiếng bước chân dần biến mất.
Ta lập tức bật dậy khỏi băng sàng.
Không ngừng xoa hai cánh tay để sưởi ấm.
Suýt chút nữa đông cứng thành xác chết thật !
Ngay lúc cảm thấy chút ấm.
Tiếng bước chân vang lên lần nữa.
Sao nữa?!
Vẻ mặt của đau khổ, vội vàng xuống giả chết lần nữa.
lần , chỉ lặng mặt , làm gì cả.
Ta khẽ mở mắt một khe nhỏ.
ngay lập tức cảm giác một ấm rơi lên mí mắt.
Ta kinh hoảng, mạnh mẽ đẩy , bật dậy, giữ chặt vạt áo ngực.
“Mạnh Đình Uyên! Không làm bậy ở đây!”
Người mặt chính là Mạnh Đình Uyên, kẻ vốn dĩ đang ở tận Giang Nam!
Hắn bật khẽ, trong mắt ánh lên vài phần thú vị.
“Phu nhân, thì nàng thích kiểu …”
Hắn xuống băng sàng thân , vẻ trầm ngâm.
“Vừa nóng lạnh… cũng tệ.”
“Ngươi ngươi ngươi…”
Ta tức đến mức nên lời.
“Được , trêu nàng nữa.”
Mạnh Đình Uyên đưa tay bế xuống khỏi băng sàng.
Đặt lên đùi , hai bàn tay ngừng xoa nóng lòng bàn tay .
“Đừng tham lạnh quá, nếu đến kỳ nhè đấy.”
Người ấm áp.
Rất nhanh, đã ấm của bao trùm.
Chỉ là… quá ấm.
Ta cảm thấy đùi gì đó… sắp thức tỉnh.
Vội vàng giãy khỏi .
“Ta còn ở đây bao lâu?”
“Ba ngày.”
Hắn khựng một chút.
“ nàng yên tâm, trong mấy ngày , sẽ qua nữa.”
“Ồ.”
“Kiều Kiều, mấy ngày tới thể ở bên nàng, nếu chuyện gì, cứ gọi một tiếng.
Xung quanh đây là ám vệ của .”
Ta túm lấy cổ áo , hung hăng đe dọa.
“Mạnh Đình Uyên! Nếu ngươi chết, lập tức tái giá! Ta tuyệt đối thủ tiết vì ngươi !
Nếu ngươi chết, đợi đến lúc ngươi trở về, chuyện với ngươi.”
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu , trong mắt tràn đầy lưu luyến.
Cuối cùng, thấp giọng đáp ứng.
“Được.”
14.
Ba ngày, thể xảy nhiều chuyện.
Mạnh Đình Uyên kết tội mưu phản, tống đại lao.
Mạnh Tu Nghiễn thì vì nghĩa diệt thân, phong làm “Trung Nghĩa Hầu”.
Trong chốc lát, thanh danh của vang dội khắp kinh thành.
Lần nữa gặp Mạnh Tu Nghiễn, đã là ba ngày .
Hắn mặc hỉ phục đỏ thẫm, loạng choạng bước đến, thân nồng nặc mùi rượu.
Từng bước từng bước ép sát .
“Kiều Kiều, đến cưới nàng đây.”
Hắn đưa chén rượu đến bên môi , giọng điệu dịu dàng.
“Uống cạn ly rượu hợp cẩn , chúng chính là phu thê.”
Ta mím chặt môi.
Rượu chảy dọc theo khóe môi, nhỏ xuống băng sàng, chỉ trong chớp mắt đã biến mất dấu vết.
Thấy , Mạnh Tu Nghiễn lập tức sốt ruột.
Hắn mạnh tay nắm chặt cằm , ép rượu trút xuống miệng .
“Khụ khụ…”
Rượu cay nồng sộc thẳng cổ họng, khiến ho sặc sụa.
Mạnh Tu Nghiễn mừng rỡ , trong mắt ngập tràn niềm vui như tìm báu vật đã mất.
“Kiều Kiều, nàng sống ? Ta đang mơ ?”
ngay giây tiếp theo, nụ môi cứng đờ.
Bởi vì đã cầm dao, đâm thẳng tim .
Lưỡi dao lóe sáng.
Máu từ từ tràn .
“Tại ?”
Hắn trừng lớn mắt, đầy vẻ thể tin nổi.
“Sớm đã làm .”
Ta dùng sức xoáy mạnh thêm một chút.
Muốn đem tất cả uất ức trong mấy ngày qua trút xuống.
Mạnh Tu Nghiễn bật .
Một nụ vô cùng khó .
Hắn bỗng rút mạnh con dao .
Máu phun trào dữ dội, văng tung tóe mặt băng, tựa như từng đóa mai đỏ nở rộ.
“Thẩm Kiều Kiều, là nàng tự câu dẫn ! Nàng là của ! Của !”
Đôi mắt đỏ ngầu, bất chấp vết thương, điên cuồng đè chặt xuống băng sàng.
“Hôm nay, để sửa tất cả sai lầm!”
Hắn vươn tay định xé áo .
đột nhiên dừng giãy giụa.
Trong mắt Mạnh Tu Nghiễn thoáng qua một tia nghi hoặc.
còn kịp phản ứng.
Cơ thể đã mềm oặt, ngã xuống .
Ta ghét bỏ đẩy , lập tức bò xuống giường.
“Ngươi cũng nên tự trải nghiệm xem, chiếc giường lạnh đến mức nào!”
Ta lạnh lùng .
“Đừng như . Ta chỉ bôi chút độc lên dao thôi. Ta sợ một nhát giết chết ngươi .”
Ta cúi xuống, nhặt lấy con dao sàn.
Chậm rãi tiến về phía .
Ngay lúc chuẩn đâm thêm một nhát tim .
Mạnh Tu Nghiễn .
Lần , là một nụ đắc ý.
“Ngươi cái gì?”
Bất an trong lòng đột nhiên dâng lên.
“Ngươi giết cũng vô ích.”
Hắn nhẹ nhàng.