Lỡ Ngủ Nhầm Với Cha Của Tiểu Hầu Gia - Chương 5
tựa như một chiếc búa tạ, đập mạnh lòng .
“Mạnh Đình Uyên chết .”
“Không thể nào!”
Ta phản bác theo bản năng.
giọng run rẩy.
“Trên bàn là sính lễ mang đến cho nàng.”
“Mở xem .”
Lúc mới giật nhận , bàn một chiếc hộp tinh xảo.
Bên buộc dải lụa đỏ.
Đôi tay run rẩy, từ từ mở hộp .
Bên trong…
Rõ ràng là hai cái đầu!
Một cái là Mộ Mộng Đồng.
Đôi mắt nàng trợn trừng đầy sợ hãi.
Chắc đến chết cũng ngờ, chết tay chính con ruột.
Còn cái đầu còn …
Là của Mạnh Đình Uyên!
Ầm!
Tựa như sấm sét đánh giữa trời quang.
Ta mạnh mẽ đóng sập nắp hộp.
Bụng quặn thắt, ruột gan lộn ngược.
Không kiềm chế mà nôn khan.
Mạnh Tu Nghiễn thấy , càng điên cuồng hơn.
“Kiều Kiều, đã , kẻ nào ức hiếp nàng đều chết!
Bây giờ, còn ai thể ngăn cản chúng nữa… A…”
Lời dứt.
Hắn đột nhiên im bặt.
Hắn trợn to mắt, thể tin nổi cúi đầu .
Lưỡi dao đã lần nữa đâm xuyên qua tim .
Lần , xoay mạnh chuôi dao.
Đảm bảo lập tức tắt thở.
15.
Ta ôm chặt chiếc hộp gỗ nặng trịch, mặt biểu cảm, bước qua hành lang.
Đi thẳng tới nhà xí.
Ngay lúc chuẩn vung tay ném hộp hố phân.
Một bàn tay xương khớp rõ ràng đột nhiên đưa ngang cản .
“Kiều Kiều, nàng hận đến mức ?”
Ta ngẩng đầu lên, liền chạm ánh mắt đang .
Mạnh Đình Uyên mặc trường bào đỏ sẫm, đầy bụi đất.
Dưới mắt quầng thâm đậm, cằm lún phún râu.
“Ngươi… cũng biết về !”
Ta lao thẳng tới, cắn mạnh lên mu bàn tay .
Nước mắt hòa với vị máu tanh lan khắp khoang miệng.
Tên khốn !
Khoảnh khắc thấy đầu của trong hộp, thật sự tưởng rằng đã chết.
Mạnh Đình Uyên đau đến mức hít sâu.
“Ta còn sống về … hít… Nàng cắn thật đấy !”
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống tay .
Mạnh Đình Uyên bỗng luống cuống tay chân.
Hắn vụng về lau nước mắt giúp , nhưng càng lau càng nhiều.
Cuối cùng, bất đắc dĩ đưa tay còn .
“Cắn mỏi ? Có đổi tay ?”
Khi buông miệng , tay đã hằn rõ hai hàng dấu răng rướm máu.
Hắn chẳng hề bận tâm, còn giơ tay lên hôn một cái.
“Thật hoài niệm quá, là mùi của Kiều Kiều…”
Ta tức đến mức thân run lên.
“Mạnh! Đình! Uyên! Ta hòa ly! Ta về Giang Nam tìm cha !”
Lời còn dứt.
Mạnh Đình Uyên ôm ngang lên.
“Hòa ly? Đừng mơ!”
“Thả xuống! Ta bao dưỡng mười tám tiểu quan!”
“Bao ?”
Hắn ép cột hành lang, chóp mũi nhẹ nhàng chạm vành tai .
“Một thể bằng mười tám …”
“Hầu gia! Hầu gia!”
Quản gia hớt hải chạy tới.
“Hình bộ mang đến bắt Mạnh Tu Nghiễn, nhưng …”
Quản gia thoáng đầy kinh ngạc, mới chần chừ tiếp.
“Bị phu nhân giết .”
Gân xanh trán Mạnh Đình Uyên giật giật.
“Giết thì giết. Đem xác quăng cho bọn chúng, bảo mang cho chó ăn. Bản hầu hiện tại rảnh lo mấy chuyện .”
Ta thừa cơ thoát khỏi vòng tay , lạnh.
“Đừng tưởng như là sẽ tha thứ cho ngươi!”
Mạnh Đình Uyên một lần nữa ôm chặt lấy .
“Phu nhân, một cách xả giận còn sảng khoái hơn.”
Hắn kề sát vành tai , giọng trầm khàn.
“Trói đầu giường, ngày ngày dày vò…”
16.
Trên xe ngựa Giang Nam.
Ta gặm bánh táo gai, suýt chút nữa phun vụn bánh mặt Mạnh Đình Uyên.
“Vậy nên, tất cả chuyện đều là ngươi và Hoàng thượng giăng bẫy Nhị vương gia?”
Mạnh Đình Uyên thong thả đưa tay lau miệng cho .
“Nói chính xác hơn, đây là một ván cờ đã bày từ mười năm .”
Nhị vương gia chính là trưởng tử đích tôn của tiên đế.
Hoàng thượng lên ngôi khi còn nhỏ tuổi, còn luôn ôm mối bất bình, cho rằng ngai vàng vốn thuộc về .
Vậy nên bí mật chiêu binh mãi mã, thu phục lòng .
Tuy nhiên, Mạnh Đình Uyên luôn là trở ngại lớn nhất của .
Mười năm , Nhị vương gia mua chuộc tâm phúc của Mạnh Đình Uyên, phó tướng La Dũng, âm mưu ám sát chiến trường.
Nhớ chuyện cũ, Mạnh Đình Uyên khẽ .
“Thực , La Dũng suýt nữa thì thành công .”
Hắn mân mê lọn tóc , giọng điệu hờ hững.
“Nếu hôm đó mũi tên lệch thêm ba tấc, nàng đã chẳng còn ai để gả.”
Ta tức giận, véo mạnh phần thịt mềm eo .
“Nói nhảm, theo đuổi xếp hàng từ kinh thành đến tận Giang Nam đấy!”
“Ưm…”
Lời còn dứt, đã dùng nụ hôn chặn .
Đến khi sắp thở nổi, mới lưu luyến rời .
Ánh mắt mang theo vài phần hiếu kỳ.
“Kiều Kiều, làm nàng biết cái đầu đó của ? Rõ ràng kẽ hở nào mà.”
Ta trừng mắt .
“Bên khóe miệng ngươi một vết sẹo. Là do cắn!”
Mạnh Đình Uyên khẽ , chạm nhẹ vết thương đã đóng vảy.
Ánh mắt đầy dịu dàng.
Ta hung dữ trừng mắt, cuối cùng hỏi câu hỏi vẫn luôn canh cánh trong lòng.
“Mạnh Đình Uyên, rốt cuộc ngươi để mắt đến từ khi nào?”
“Mười năm …”
“Biến thái! Lúc đó mới sáu tuổi!”
“Nàng thực sự nhớ ?”
“Nhớ cái gì?”
Xe ngựa đột nhiên xóc mạnh, cả ngã lòng .
Hắn nhanh tay ôm chặt, che chắn đầu .
“Năm đó ở Giang Nam dưỡng thương, một tiểu nha đầu ngày nào cũng trèo tường lẻn , lén lút cho kẹo ăn.”
Ký ức bỗng chốc tua ngược .
Con hẻm đá xanh trong mùa mưa phùn.
Thiếu niên mặc hắc y cau , còn viên ô mai giấu trong tay áo.
“Cái tên hung dữ đó là ngươi?”
Ta kinh ngạc .
“Hồi đó ngươi còn nếu dám đến nữa thì sẽ bẻ gãy chân !”
Mạnh Đình Uyên đỏ vành tai.
“Khi đó chỉ ngược thôi…”
“Vậy nghĩa là, ngươi đã sớm nhận !”
Mạnh Đình Uyên đè xuống tháp mềm, ánh mắt lóe lên tia hưng phấn.
“Phu nhân, nàng thử ?”
“Thử cái gì?”
Ta chợt nhận đang gì, lập tức hét lên.
“Mạnh Đình Uyên! Đây là xe ngựa đấy!”
“Vừa , xe ngựa mùi vị riêng.”
Tai đỏ bừng.
Tên trông thì nho nhã như trăng sáng gió thanh, thế mà lời lưu manh còn trơn tru hơn đám đầu đường xó chợ.
Thế là khẽ gật đầu.
“Được thôi, thử xem .”
Nửa nén hương .
Mạnh Đình Uyên mồ hôi nhễ nhại, mặt mày tái mét, trừng mắt bụng .
“Sao thêm một đứa đến giành phu nhân với ?”
-HẾT-