Ngày Đêm Nuông Chiều - Chương 6
14
Ta dẫn đến Hóa Yêu Đàn, lần đàn đã sẵn một đó.
Hạc Vân vẻ mặt vô cảm Uyển Yêu, đang khóa câu và phù chú trấn yêu trói chặt. Y ép quỳ xuống nhận sai.
“Để ngăn cản ma khí trong ngươi gia tăng, bổn quân cứ mỗi mười năm thay ngươi trừ khử tạp niệm, đồng thời xóa ký ức của mười năm đó. Dù ngươi nhớ , cũng nên quên sơ tâm mà bổn quân đã gieo trong ngươi.”
Ta một bộ dạng “ , , rùa niệm kinh”, cắn chặt răng, chịu cúi đầu.
Hạc Vân chọc giận , phù lôi nơi đầu ngón tay hóa thành một cây roi dài, tàn nhẫn quất mạnh xuống lưng .
“Đao Táp Táp, rõ ràng là đã hàng phục ngươi! Cho dù xóa sạch ký ức, tại ngươi vẫn đối với lãnh đạm đến ?!”
Nhát roi đến nhát roi khác quất xuống , nhưng dường như đã tê dại. Nơi đau đớn nhất da thịt, mà là trái tim .
Trong mắt phản chiếu hình bóng quen thuộc. Uyển Yêu chảy nhiều máu. Bộ y phục đỏ vốn khiến trắng như tuyết, giờ đã nhuốm đầy vết máu.
Trên mặt , cổ , mu bàn tay … tất cả đều loang lổ vết thương.
Nhìn khuôn mặt chút huyết sắc , nước mắt nóng hổi của từng giọt từng giọt rơi xuống.
Cho đến khi mắt tối sầm, cả thế giới trở nên đen kịt.
Một phong ấn nào đó trong tim ma khí dữ dội chấn động mà rạn nứt.
roi của Hạc Vân vẫn ngừng , thậm chí còn dốc lực:
“Là đã hàng phục ngươi! Là ! Vì ngươi chịu , vì chịu phục ?!”
Ta lấy tay che mặt, nức nở.
Hạc Vân chợt khựng : “Ngươi… ư?”
Ta tóc tai rũ rượi, bả vai run rẩy ngừng.
Máu và nước mắt chảy dọc theo cổ tay trắng muốt, cuối cùng nở rộ thân áo thành những đóa hoa yêu dị.
“Khóc? Ngươi cho rõ, đang đấy.”
Ta ngẩng đầu, vết thương mặt dần dần biến mất. Ma khí tràn từ trong cơ thể nhanh chóng chữa lành dung nhan .
Ta đang đến, dáng vẻ vốn của .
Nhìn Hạc Vân, một nụ quỷ dị từ từ nở rộ gương mặt yêu mị.
“Hạc Vân đạo trưởng, ngờ ngần năm, ngươi vẫn còn nhớ đến ?”
“Quỷ Sát? Ta đã tận tay nhổ bỏ ma căn của ngươi, ngươi… thể sống ?” Hạc Vân trợn to mắt, nét mặt vặn vẹo.
Ta tiến thẳng đến mặt , nắm lấy tay . Cả run lên, phù lôi trong tay lập tức rơi xuống đất.
Ta khẽ : “Rốt cuộc là ngươi hàng phục , hàng phục ngươi đây?”
Hàm của Hạc Vân dần siết chặt, ánh mắt từ ngỡ ngàng trở nên mất hồn.
Ta cho cơ hội mở miệng, ma khí hóa đao, một nhát xuyên thẳng qua .
“Lão già, mới trọng sinh. Nếu ngươi giở chút thủ đoạn hèn hạ như , ngươi thể thắng .”
Nhìn huyết sắc lan dần bộ bạch y nhiễm bụi trần của , vang đầy khoái trá.
“Còn dùng của để uy hiếp lần thứ hai? Ngươi chết!”
Vừa dứt lời, ánh mắt lạnh lẽo, một đao thứ hai khiến đầu rơi xuống đất.
Ta giẫm lên chiếc đầu lâu chân: “Kẻ tiếp theo, ngoan ngoãn đưa đầu đây.”
Tổ sư của Vô Cấu Môn – Hạc Vân, chuyên tâm tu hành suốt năm trăm năm, tu thân bất lão, đạo hạnh cao thâm, từng lấy một địch trăm quỷ.
Thế nhưng mặt , trụ nổi dù chỉ một giây.
Những tử còn của Vô Cấu Môn như lũ kiến run rẩy quỳ rạp mặt đất, sắc mặt tro tàn, từ bỏ ý định chạy trốn.
Chưởng môn Vô Cấu Môn – Vô Huyền, lặng trong gió, thân hình gầy guộc run rẩy, trong mắt từng sự hoảng sợ đến thế:
“Ngươi… ngươi chính là Ma Đao Quỷ Sát.”
Ta tụ ma khí trong lòng bàn tay, thoáng chốc hóa thành một lưỡi đao đỏ thẫm.
Tay mơn trớn xâu chuỗi đầu lâu treo chuôi đao, khóe môi cong lên, lúm đồng tiền sâu hoắm.
“Ồ? Ngươi từng qua danh ?”
Vô Huyền dám thẳng mắt nữa, bỗng chốc quỳ sụp xuống, nước mắt ròng ròng:
“Là lão thân mắt tròng, nhận Quỷ Sát Nương Nương. Xin rộng lòng từ bi, giữ cho lão thân một hồn một phách. Lão thân chết vĩnh viễn thể luân hồi.”
“Sư phụ! Sao quỳ một tên yêu tà?! Quỷ Sát Nương Nương gì chứ, ả chỉ là phế vật Đao Táp Táp năm xưa mà thôi!” Đại sư Hình Nguyệt biết sống chết, lôi kéo Vô Huyền.
“Cầu xin Quỷ Sát Nương Nương tha mạng…” Vô Huyền như thấy, tiếp tục ngừng dập đầu .
Hình Nguyệt còn định thêm gì đó, nhưng ngay lập tức hút khô hồn phách.
Ta liếm môi, vuốt ve chiếc đầu lâu đang ngặt nghẽo:
“Đừng vội, nơi đây còn nhiều hồn phách cho các ngươi nuốt chửng. Càng là kẻ ác độc, ăn càng thơm ngọt.”
Vô Huyền lúc đã dừng dập đầu, hai mắt trống rỗng lên trời cao.
Ta vung đao, bật :
“Các bảo bối, săn !”
Trong nháy mắt, hàng vạn đạo ma khí như ác quỷ địa ngục tràn từ thân đao, lượn lờ đỉnh đầu đám đông.
Chỉ trong nháy mắt, hơn trăm tử Vô Cấu Môn hóa thành một đống bạch cốt.
Ta giẫm lên đống hài cốt, bước về phía Hóa Yêu Đàn. Khi ngang qua Bách Tuyết – kẻ đang co rúm thành một nhúm, khẽ mỉm :
“Cún con, thấy ? Những thứ , chính là chân thân của . mà, ngươi đoán sai , yêu tà.”
“Ta là Ma.”
Yêu còn thể cải tà quy chính, nhưng Ma thì .
Ta dùng mũi đao nâng chiếc vòng cổ cổ nàng , ném thẳng về phía Tiểu Hoa – kẻ hồi sinh:
“Phù Dung, ả da thịt mềm mại, vặn để dưỡng rễ của ngươi.”
Nói , vác đại đao, tung nhảy Hóa Yêu Đàn.
Sau lưng, là tiếng thét thê lương cuối cùng của Bách Tuyết.
15
Ta chém đứt móc khóa hồn Uyển Yêu, yếu ớt ngã lòng .
Vết thương của nặng hơn tưởng, khiến kìm cảm xúc. Ma khí bùng lên tận trời, suýt chút nữa đã làm nổ tung Hóa Yêu Đàn.
Uyển Yêu kéo tay , nhẹ giọng : “Nàng vẫn như xưa, tính khí nóng nảy như .”
Thấy tỉnh nhưng khuôn mặt trắng bệch chút huyết sắc, mắt cũng đỏ hoe.
Ta mắng: “Chỉ ngươi hiền lành mới đáng ức hiếp thành thế !”
“Phải, phu nhân dạy đúng.” Uyển Yêu yên tĩnh , để trút hết nỗi bất bình trong lòng, ánh mắt sâu thẳm, giữa hàng mày mang theo nhu tình khó tả.
“Những gì dạy ngươi , đối phó với kẻ thù thì trả thù tận gốc, giết sạch chừa đường lui! Ngươi quên sạch ?”
“Không quên, từng lời nàng đều ghi nhớ trong tim. Sát Sát, cuối cùng nàng cũng trở .”
Ánh mắt Uyển Yêu dừng môi , định chống dậy thì đã nhanh chóng ôm chặt lòng.
“Ngươi thương nặng, đừng cử động. Để làm là .”
Vừa dứt lời, nâng cằm lên, cúi xuống hôn lên đôi môi mỏng.
Trong cơn đắm say, bàn tay theo thói quen gảy mở đai áo của , lần trong lớp y phục.
Yết hầu Uyển Yêu khẽ trượt, phát tiếng rên trầm thấp.
Ta giật buông , lúng túng : “Ta đối với ngươi, lúc nào cũng kiềm chế …”
Gương mặt Uyển Yêu đỏ, giọng khàn khàn: “Chờ khỏi hẳn đã.”
“Ừm.” Ta đôi môi hôn đến sưng đỏ, nhịn khẽ cắn một cái. “Vậy để trị thương cho ngươi đã.”
“Phu nhân, mọi còn đang kìa.” Uyển Yêu giữ tay , sắc mặt càng đỏ hơn.
Ta ngẩng đầu, thấy xung quanh Hóa Yêu Đàn một vòng tiểu yêu tinh đang hóng chuyện.
Tiểu Hoa, Tiểu Lan vội vàng che mắt, hớn hở reo lên: “Ma Tôn và Đao nương nương thể ngày nào cũng hôn !”
Bên cạnh, Tiểu Hổ đột nhiên giơ ngón tay cái về phía Uyển Yêu: “Không hổ danh là Ma Tôn! Chiêu đúng là tự tổn hại tám trăm, đánh thương địch một nghìn, thật cao minh!”
Ta nhíu mày: “Là ý gì?”
Uyển Yêu khẽ nhếch môi: “Ý Tiểu Hổ là, giả vờ làm kẻ yếu, để nàng tay cứu .”
Ta ngẩn , lập tức vươn tay kéo cổ áo .
Ngay khoảnh khắc , vết máu y phục đột nhiên biến mất .
Ta chợt hiểu bọn họ lừa: “Vết thương ngươi chỉ là ảo giác??? Vậy Tiểu Hổ, Tiểu Hoa bọn chúng… cũng cùng ngươi diễn kịch ?”
Ta trừng mắt bọn họ, tức giận.
Sợ đến mức Tiểu Hoa lập tức thụt đầu , vội vã : “Xin Đao nương nương!!! Là Ma Tôn , đây thể là cách duy nhất để đánh thức bản thân , giúp tự phá vỡ phong ấn!”
Thì là . Phá phong ấn, tiện thể giúp diệt luôn tên tình địch Hạc Vân.
Ta đã thấy lạ , con hồ ly già xảo quyệt , làm thể mắc mưu Hạc Vân hết lần đến lần khác, bắt sống những hai lần chứ.
Uyển Yêu , trong mắt đầy vẻ đau lòng: “Ma Đao tái sinh, nhất định trải qua sinh tử. Xin , Sát Sát, thể với nàng. Vừa hóa ma xong, ngay cả mười Hạc Vân cũng đối thủ của nàng.”
Ta kéo mạnh dậy: “Đồ yêu tinh xảo quyệt, ngay lập tức theo lão nương về hang ổ!”
“Phu nhân, sai .” Uyển Yêu vòng tay ôm eo , chủ động đưa tay lòng bàn tay nắm lấy. “Tối nay mặc nàng xử trí. Những chuyện nàng thích làm , sẽ cùng nàng làm một lần.”
– Kết thúc.