Ngọc Tử Hành - Chương 20
Thẩm Đoạt định , giờ thể hẹn đấu một trận thì một chiếc phi thuyền màu đỏ sẫm đã tiến tới.
Ghế lái một thiếu niên mặc áo phông đơn giản, gương mặt tới mức thực làm thể rời mắt. Cậu dừng xe mặt Ngọc Tử Hành, liếc Thẩm Đoạt đầy vẻ thiện chí: “Chị, thôi.”
Thẩm Đoạt nhận , trong xe là Ngọc Tử Du — quán quân Giải đấu Cơ giáp năm ngoái, cũng là vô số fan cuồng vì quá trai dù quân đội.
Phải thừa nhận, danh xưng Đệ nhất mỹ nhân Đế quốc quả ngoa.
…
Ngày hôm , Ngọc Tử Du và cơ giáp “Lang Cư Tu”, Ngọc Tử Linh và “Thiên Cơ”, Ngọc Tử Hà và “Thiên Huyền”, Ngọc Tử Quyết và “Loki”, cùng Thẩm Đoạt với “Xích Tử”, Ngọc Tử Hành và “Nhân Hoàng” đều lên chiến hạm.
Phi công là một cô gái mặt tròn trĩnh tên Phúc Bảo, ngoài còn một đội y tế tên Anh Mãn.
Tổng cộng tám hướng tới hệ Hoặc Loạn xuất phát.
3
Liên lạc nội bộ – Ngọc Tử Hành: “Thiên Cơ, Thiên Huyền yểm trợ, Lang Cư Tu nhảy từ hướng tám giờ, đánh nổ tổ ở đoạn giữa .”
Liên lạc nội bộ: “Rõ!”
Cơ giáp Lang Cư Tu màu đen tuyền như sát thủ trong đêm tối, hảo nhảy lên giữa làn khói do Loki tạo , phóng đạn sáng. Vệ binh Tộc Trùng lập tức phản ứng, biến hình chặn .
Cùng lúc đó, Loki phối hợp với Thiên Cơ và Thiên Huyền thay đổi đội hình, bắt đầu giao chiến mặt đất. Lang Cư Tu thành công nhảy đến khu vực trung tâm của tổ như đã tính toán .
Đối diện với từng đợt từng đợt trùng triều đông nghịt, Ngọc Tử Du vẫn bình tĩnh như thường, chờ mệnh lệnh tiếp theo của Ngọc Tử Hanh.
Liên lạc nội bộ | Ngọc Tử Hành: “Loki, giữ đoạn giữa cho , để lọt một tên nào.”
Liên lạc nội bộ | Ngọc Tử Quyết: “Rõ!”
Bên ngoài chiến đấu kịch liệt khiến tổ trùng rung chuyển dữ dội. Nhân Hoàng đột nhiên hủy bỏ chế độ ẩn hình, lộ ánh sáng chói lọi đến cực hạn, mang theo ý nghĩa thanh tẩy thực sự, khiến sự ô uế xung quanh thể trốn tránh.
Liên lạc nội bộ | Ngọc Tử Hành: “Thiên Cơ, Thiên Huyền chuẩn tiếp ứng, Xích Tử, Lang Cư Tu theo !”
Liên lạc nội bộ | Thẩm Đoạt: “Đây là chiến thuật của cô ?”
Liên lạc nội bộ | Ngọc Tử Hành: “Thẩm Đoạt, sẽ cho thấy thế nào mới là Nhân Hoàng thực sự.”
Nói xong, cơ giáp Nhân Hoàng hóa thành ngôi băng rực rỡ, lao biển trùng vô tận.
Mỗi động tác chiến đấu đều chuẩn xác và mỹ, mỗi lần tấn công bằng năng lượng đều mạnh mẽ gì cản nổi, mỗi lần phòng thủ đều chút sơ hở.
Luồng sáng đỏ vàng rực rỡ như mặt trời, khiến từng tên trùng tộc và từng chiếc cơ giáp đều khỏi thần phục.
Đây mới là chiến đấu!
Đây mới là Nhân Hoàng!
Thẩm Đoạt và Ngọc Tử Du theo Ngọc Tử Hành đ//ánh sâu trung tâm tổ trùng, từng đợt từng đợt trùng tộc ngã xuống, vô vàn thi thể dường như chỉ để trải đường cho Nhân Hoàng.
Đi tới trung tâm nhất, phân thân của Nữ hoàng Tộc Trùng đã trốn thoát, chỉ còn một cái tổ đen tuyền vẫn đang rung động, ngừng phun trứng trùng màu trắng.
Liên lạc nội bộ | Phúc Bảo: “Đã tính toán xong, thể tiến hành oanh tạc. Sau khi oanh tạc, hang động sẽ sụp đổ trong vòng ba phút, cần lập tức rút lui.”
Nhân Hoàng giơ tay, một pháo năng lượng hội tụ trong lòng bàn tay.
Chet , Tộc Trùng!
Ầm.
Trong đầu Thẩm Đoạt dường như cũng pháo năng lượng chói mắt đó oanh tạc.
Liên lạc nội bộ | Thẩm Đoạt: “Tôi thích cô…”
Liên lạc nội bộ:
Ngọc Tử Du: ???
Ngọc Tử Linh: ???
Ngọc Tử Hà: ???
Ngọc Tử Quyết: ???
Phúc Bảo: ???
Anh Mãn: ???
Liên lạc nội bộ | Ngọc Tử Hành: “Đợi lát nữa , tập trung chiến đấu!”
Liên lạc nội bộ | Thẩm Đoạt: “Được!”
…
Sau khi tiêu diệt điểm sinh sản, đội lập tức rút khỏi tổ trùng. Các thành viên khác thì sửa giáp, băng bó vết thương, dọn dẹp chiến trường. Trên đất trống bên cạnh chiến hạm chỉ còn hai cơ giáp Nhân Hoàng và Xích Tử – cùng chủ nhân của chúng.
Ngọc Tử Hành nhảy khỏi cơ giáp, tháo mái tóc xoăn buộc gọn khi chiến đấu, chút trẻ con mà xoa xoa đầu.
Thẩm Đoạt sớm đã khỏi cơ giáp, đưa cho cô một bình nước.
Mặt đất lầy lội vì m//áu đen của Tộc Trùng, giày quân của Ngọc Tử Hành gi//ẫm lên phát tiếng nhẹ nhàng, như từng bước dẫm lên tim Thẩm Đoạt.
Sau đó, Ngọc Tử Hành mỉm với : “Đ//ánh tệ, Thẩm Đoạt.”
“Cô cũng .” Thẩm Đoạt xong liền tự t//át hai cái.
Ánh sáng đỏ m//áu đặc trưng của hệ Hoặc Loạn chiếu lên hai , khiến Thẩm Đoạt rõ ngũ quan của Ngọc Tử Hành, chỉ thấy đôi mắt nâu sẫm khiến bình tĩnh và nụ thoáng qua nơi khóe môi cô.
“Về chuyện …”
“Ồ, chuyện đó bình thường thôi, chẳng ai yêu Nhân Hoàng cả, hiểu mà.”
“Tôi là thích cô, Ngọc Tử Hành.”
“… Xác định thích cơ giáp của ? Tôi thể cho lái thử, Nhân Hoàng cũng khá lời .”
“Tôi thích kỹ thuật chiến đấu của cô, thích cô bắn pháo năng lượng, thích cô gian nhảy, nhưng càng thích chính cô hơn. Từ ba năm khi cô đ//ánh bại Chiến trường Ảo, đã luôn nhớ đến cô…”
“Vậy vẫn là thích cơ giáp của ? Ba năm còn gặp ngoài đời mà.”
“Không … Tôi… Tôi … Tôi thật sự…”
Thẩm Đoạt nghẹn lời.
Ánh sáng đỏ máu chuyển hướng, gương mặt Ngọc Tử Hành sắp chìm bóng tối. Thẩm Đoạt đột nhiên điều khiển Xích Tử bắn một pháo năng lượng thuần trắng lên trời. Trong chớp mắt, mọi thứ xung quanh đều hiện rõ mồn một.
“Ngọc Tử Hành, cô . Tôi, Thẩm Đoạt, kẻ ng//ốc. Tôi thích cô. Tôi biết điều đó, và cô cũng biết.”
Ngọc Tử Hành chăm chú .
Thẩm Đoạt là chiến sĩ cấp 3S, cao hơn cô một cái đầu, ngũ quan tuấn, ánh mắt kiên định.
kiểu đàn ông mà từ nhỏ cô từng mơ ước – thể bảo vệ cô, bảo vệ cả thế giới .
“Được thôi, hiểu . Tôi cũng khá thích .”
Nói xong, Ngọc Tử Hành nắm lấy giáp ngực của Thẩm Đoạt kéo gần, kiễng chân hôn lên môi .
Trong vụ nổ rực rỡ nhất, trong bóng tối hỗn loạn nhất, hôn thích.
4
Liên lạc nội bộ | Anh Mãn: “Họ quên tắt liên lạc thật ?”
Liên lạc nội bộ | Phúc Bảo: “Tôi thấy là cố ý đấy, chua quá , hu hu hu, cũng tình yêu ngọt ngào…”
Liên lạc nội bộ | Ngọc Tử Quyết: “Hai vị tướng của hai đại quân đoàn ở bên , hoàng thất chắc phát //ên mất?”
Liên lạc nội bộ | Ngọc Tử Du: “Chị ở bên ai thì ở, ai dám phản đối thì hỏi xem Lang Cư Tu của đồng ý !”
Liên lạc nội bộ | Ngọc Tử Linh: “Thiên Cơ của cũng dạng , hừ!”
Liên lạc nội bộ | Ngọc Tử Hà: “Không nhiều, cứ chiến thôi!”
Liên lạc nội bộ | Ngọc Tử Hành: “Vậy nên các ngươi cũng quên luôn là và cũng đang ở trong liên lạc ?”
Liên lạc nội bộ:
Anh Mãn: …
Phúc Bảo: …
Ngọc Tử Quyết: …
Ngọc Tử Du: …
Ngọc Tử Linh: …
Ngọc Tử Hà: …
Liên lạc nội bộ | Ngọc Tử Hành: “Thôi , đừng đờ nữa, mau đ//ánh nổ điểm sinh sản tiếp theo.”
Liên lạc nội bộ | Thẩm Đoạt: “Rõ!”
[HẾT]