Nguyện Giả Thượng Câu - Chương 3
08
Ta quen biết Du Hựu Thanh một ngày xuân.
Ngày đang mắc bệnh xuân khốn, lười biếng dựa đình tạ, tiện tay rải xuống chút thức ăn cho cá trong hồ.
Ai ngờ đúng lúc , Du Hựu Thanh khéo qua hành lang đình. Chẳng biết từ nổi lên một trận gió, thế là bộ thức ăn cho cá bay tung lên, rơi xuống phủ đầy .
Hắn ngẩng đầu lên, còn kịp thu tay , bắt gặp ngay tại trận, chỉ đành gượng gạo cho qua chuyện.
Nhị ca từ đến nay luôn ưa Du Hựu Thanh, lớn trêu ghẹo: “Du công tử chẳng các cô nương ném túi thơm trái quả đầy , bây giờ đổi thành thức ăn cho cá .”
Du Hựu Thanh khi mới mười lăm mười sáu, nhưng đã vô cùng trầm . Hắn làm như chẳng thấy lời châm chọc của nhị ca, chỉ im lặng phủi thức ăn , hành lễ với chúng , theo cung nhân rời khỏi.
Bị nhị ca ngắt ngang như , ngay cả một lời xin nghiêm túc cũng kịp , trong lòng áy náy.
Chiều hôm , phụ hoàng triệu dùng bữa.
Phụ hoàng khi còn là hoàng tử, từng đóng giữ nơi biên cương, quen thói thích quá nhiều lễ tiết rườm rà.
Thỉnh thoảng, ông thể hiện sự thân cận với các đại thần, sẽ giữ một vài cùng ăn bữa tối, trò chuyện vài câu chuyện nhà cửa bình thường.
rốt cuộc quân thần phân biệt, phụ hoàng lo các đại thần sẽ thoải mái, liền thường gọi đến góp vui, phụ trách khuấy động khí, biểu diễn vài màn cha hiền con hiếu.
Đây cũng là một trong những công việc quan trọng của , một vị công chúa. Mỗi lần khi , đều chuẩn sẵn vài câu chuyện hài hước, bảo đảm quân thần tận hứng vui vẻ. Thường một bữa cơm xong xuôi, mặt tới mức tê dại.
Ta tới, phụ hoàng liền bảo xuống bên cạnh, hướng một lão giả phía : “Thái phó, đây là Chiêu Chiêu.”
Rồi phụ hoàng cố tình trêu chọc: “Chiêu trong chiêu nhân hỉ hoan (招人喜欢 – đáng yêu).”
Ta hổ đến mức dùng ngón chân đào luôn một Đại Minh cung.
Lúc nhận nuôi gối Hoàng hậu, phụ hoàng bảo mẫu hậu đổi cho cái tên khác, rằng tên đây quá mức nhỏ mọn, xứng làm một vị đích công chúa.
Sau khi lựa chọn kỹ lưỡng, phụ hoàng và mẫu hậu chọn lấy chữ “Chiêu” (昭), ý nghĩa “sáng rõ như nhật nguyệt”.
Khi tuổi nhỏ hiểu chuyện, còn cố tình làm nũng : “Chiêu Chiêu làm Chiêu Chiêu đáng yêu” còn khoa trương xoay tròn tại chỗ.
Linh hồn một bà cô già như dựa thân thể trẻ con làm nũng đã là mất mặt , giờ đây nhắc đến lịch sử đen tối , thật là hổ chồng chất.
Ta ngọt ngào trách nhẹ một câu “Phụ hoàng!”, nhưng trong lòng đã thể tưởng tượng tương lai câu chuyện sẽ trở thành một trò lặp lặp trong vô số tình huống tương tự, tâm trạng vô cùng buồn bực.
Phụ hoàng quả nhiên càng vui vẻ hơn, khiến cả điện tràn đầy vui vẻ. Ông chỉ một thiếu niên phía : “Chiêu Chiêu, con Hựu Thanh . Lúc con còn phân rõ Chiêu Chiêu với Chiêu Chiêu, đã xuất khẩu thành chương .”
Thiếu niên gọi, ngẩng đầu . Ta giật ngơ ngẩn, hóa phụ hoàng khen ngợi “Hựu Thanh” , chính là Du công tử xui xẻo ban sáng.
Thấy sắc mặt khác thường, cung nhân thức thời lập tức ghé tai phụ hoàng kể một cách đầy sinh động chuyện thức ăn cho cá xảy hôm nay.
Người xưa thật dễ chọc , điện trong phen bật vang. Ta lần nữa chết lặng.
Hay lắm, những câu chuyện chuẩn hôm nay coi như phí công .
Du Hựu Thanh yên lặng đó, lời nào. Dù cũng là công chúa, cho dù lý, cũng chẳng tiện gì thêm.
Ta tự thấy , liền chủ động tiến lên phía lời xin với , tránh cho thêm ngại ngùng.
Hắn kín đáo thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ đưa mắt cảm kích một cái, khiến càng thêm áy náy.
Sau khi tan tiệc, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy . Chợt nhớ ngày sinh nhật từng nhận một cuốn sách cổ quý hiếm, bèn len lén đem tới Ngự thư phòng, lặng lẽ đưa cho coi như đền bù.
Du Hựu Thanh ban đầu nhất quyết nhận, bảo rằng chẳng qua là một việc nhỏ, nhưng ánh mắt kìm liếc về cuốn sách thêm lần nữa.
Ta thấy rõ động lòng, bèn mạnh dạn nhét cuốn sách tay : “Du công tử, sách đối với chẳng qua chỉ là một đống giấy vụn.”
Ta liếc sắc mặt , tiếp: “Nếu ngươi vẫn còn áy náy, coi như trao đổi . Ngày mai giờ , ăn bánh ngọt Trần ký ngoài cung.”
Lúc mới đỏ mặt nhận lấy.
Ngày hôm , quả nhiên giữ lời mang đến một hộp bánh lớn. Ta giật số lượng bánh ngọt mang đến.
Du Hựu Thanh lúng túng: “Quên hỏi công chúa thích vị nào, nên mỗi loại đều mua một ít, mong công chúa chớ chê .”
Tên nhóc cũng thật là thành thật quá .
Không biết vì ánh bình minh hôm quá rực rỡ , mà ánh mắt thiếu niên bỗng dưng chiếu thẳng lòng .
Kể từ đó, cách dăm ba bữa chạy tới Ngự thư phòng, mang theo đủ thứ đồ chơi nhỏ, bảo là tặng các vị ca ca, nhưng kỳ thực là tặng .
Đồ tặng Du Hựu Thanh đều là những thứ nghĩ sẽ thích, nhưng đôi khi cũng vài món kỳ quái.
Du Hựu Thanh hiển nhiên theo nguyên tắc “ qua ”, bất kể nhận thứ gì, ngày hôm nhất định sẽ gửi chút lễ vật đáp .
Ta từng thấy thất bại, cảm giác đúng là một đóa hoa lạnh lùng khó mà tiếp cận. Có lần nhận lễ vật của xong, chỉ nhàn nhạt cảm tạ hôm đến nữa.
Ai ngờ nhờ tam ca gửi tới một hộp ô mai, kèm theo một phong thư hỏi món quà hôm ý , lần sẽ thế nữa. Cuối thư, ngập ngừng thêm một câu, Trần ký món mới.
Khó mà diễn tả tâm trạng lúc đó, chỉ biết im lặng giường, thân thể vặn vẹo như con giun.
Ta .
Hôm đến, đưa một hộp nhỏ, mở : “Món chẳng từ tháng ?”
Tai đỏ lên: “Ừ, là nhớ nhầm.”
Gió xuân cuốn theo liễu nhứ bay bay, chẳng rõ là lòng ai khẽ mở tấm rèm xuân, chỉ một chút bông liễu cũng đủ khuấy động gợn sóng trong tim.
09
Tình ý của thiếu niên giống như cỏ xuân, gió thổi qua liền lớn lên ngợp trời.
Thuở mới xuyên đến thế giới , từng nghĩ ngày sẽ lòng một cổ đại. giờ đây, ngày ngày đều nghĩ đến việc nhất định giành trái tim nam nhân .
Số lần đến Ngự thư phòng ngày càng nhiều.
Thậm chí còn chẳng thèm giữ chút ý tứ rụt rè nào, trong đầu từng nghĩ: Du Hựu Thanh da mặt mỏng, nếu chủ động bày tỏ cũng chẳng .
khi cỏ xuân trong lòng còn kịp mọc đầy, thì một trận lửa hoang đã sớm kéo đến.
Một ngày nọ, phụ hoàng mặt , : “Chiêu Chiêu, đổi khác . Du Hựu Thanh .”
Ta khi ngơ ngẩn mở to mắt , mãi một lúc mới giật nhận : triều đại chỉ công chúa tuyển phò mã, nếu ở bên , Du Hựu Thanh sẽ vĩnh viễn thể làm quan nhập sĩ nữa.
Rõ ràng, trong mắt phụ hoàng, Du Hựu Thanh là ông đặt kỳ vọng lớn, là lương đống tương lai của triều đình, cho phép tùy tiện can thiệp.
Huống hồ, cũng biết rõ, bên lớp vỏ thanh lãnh , tuy tâm tư phong nguyệt, nhưng điều coi trọng nhất, vẫn là sơn hà xã tắc .
Ta cúi đầu, cố chớp nhẹ để che nước mắt, nhẹ đáp lời phụ hoàng: “Vâng.”
Phụ hoàng khẽ xoa đầu , giọng dịu dàng đầy yêu thương: “Chiêu Chiêu của trẫm xứng đáng với những điều hơn. Chiêu Chiêu gì cũng thể cả.”
“Là chính miệng đấy nhé! Đợi ngày con xuất cung lập phủ, nhất định sẽ nuôi thật nhiều nam sủng, mười tám cũng thành vấn đề.” Ta cố tình làm cho giọng vui vẻ hơn, nhưng nước mắt vẫn nhịn rơi xuống.
Ta là một công chúa sủng ái.
Muốn sủng ái, biết ngoan ngoãn lời.
Từ đó, bao giờ đến Ngự thư phòng nữa.
Du Hựu Thanh mấy lần nhờ các ca ca gửi thư cho , nhưng đều , chỉ lẳng lặng trả tất cả những thứ từng tặng .
Sau đó nữa, chính là phụ hoàng bệnh nặng, cục diện triều đình đại loạn. Những từng cùng sách trong Ngự thư phòng năm xưa giờ đều đã trở mặt thành thù, kiếm đao tương hướng.
Mùa xuân năm , rốt cuộc cách nào trở nữa .
Đến khi gặp , đã là công chúa nhiếp chính, phía rèm châu trong triều đình. Hắn thì là thần tử, quỳ bên triều đường, cúi đầu im lặng.
Nếu bất ngờ gì, sẽ từng bước nâng đỡ Triệu Cẩn trở thành một vị minh quân hợp cách, còn sẽ sớm ngày công thành lui thân, từ đây cùng mỗi lúc một xa.
Hắn đúng. Ta nên chỉ vì một chút cam lòng mà liên tục trêu chọc . Làm như , đối với ai cũng đều .
Thế nhưng lúc đây, câu “như vui” ngay mặt , hề xoay bỏ .
Rõ ràng chỉ còn cách cung môn vài bước chân nữa thôi.
Hắn ngẩng đầu lên , như đang chờ một câu trả lời, hoặc như đang chờ tuyên bố một phán quyết cuối cùng.
Ta chút hiểu. Rõ ràng nếu cùng tiếp tục bắt đầu lần nữa, chịu thiệt thòi nhất chính là . trái tim ngừng loạn nhịp, huyết mạch sôi trào cuồn cuộn như ngọn sóng lớn.
Ta thậm chí còn thấy rõ tiếng gió đêm thổi qua mặt , như đánh màng nhĩ từng hồi từng hồi một, huyên náo ngừng. Đầu tim như một chút liễu nhứ năm bám , ngứa ngáy đến lạ kỳ.
Ta khẽ nâng tay lên, đưa chiếc đèn cung đình sang cho , nhẹ giọng gọi: “Du đại nhân.”
Ánh trong mắt lập tức trở nên ảm đạm. Hắn lãnh đạm đáp một tiếng, nhưng hề đưa tay nhận lấy đèn, cả đều toát lên ý cự tuyệt rõ ràng.
Ta cố nén , dịu dàng tiếp: “Chẳng đã , con đường phía còn dài. Chẳng lẽ đại nhân tiếp tục cùng bước sóng vai nữa ?”
Ngân hà trong đáy mắt bỗng nhiên lần nữa sáng bừng lên rực rỡ.
Lần đầu tiên trong đời, thật sự thấy Du Hựu Thanh kiềm chế nổi niềm vui. Hắn dịu dàng , trong ánh mắt tràn đầy chân ý, nhẹ giọng đáp: “Vinh hạnh vô cùng.”