Nhật Ký Cưng Mèo Của Thái Tử - Chương 2
07
Ta nhốt lồng, suốt đường đưa về tẩm cung của Bạch Uyên.
Đến tối, hai tên thái giám mở lồng .
Một tên giữ chặt bốn chân của , tên còn cầm một chiếc vòng cổ vàng, chuẩn đeo lên cổ .
Hắn nắm chặt, lập tức há miệng định cắn.
Không ngờ thái giám cũng nhanh tay, “Ai da!” một tiếng đã tránh .
“Hoàng thượng, con mèo rừng tính tình khó thuần phục, là ngài…”
Bạch Uyên sải bước , lạnh giọng: “Ra ngoài.”
“Vâng.” Hai thái giám lập tức rời .
Đầu dây bên của chiếc vòng cổ buộc cột đá, phạm vi hoạt động chỉ còn hai, ba mét.
Bạch Uyên chậm rãi tới thư án, cúi xuống.
Ngón tay thon dài của gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Qua đây.”
Ta chậm rãi liếm móng vuốt.
Không hiểu, thấy gì hết.
Bạch Uyên cũng giận, chỉ nhàn nhạt : “Bằng , tối nay sẽ cho ngươi ăn chuột chết.”
“?”
Toàn thân cứng đờ.
“Gián chết.”
Hắn thêm điều kiện.
“Xác chết…”
Đủ !
Ta tức giận kêu “Meo” một tiếng.
Lặng lẽ , nhảy lên thư án.
Bạch Uyên khẽ cong khóe môi hài lòng, gõ gõ lên thư án.
Ta mất mặt mà bước đến vị trí chỉ định.
Một một mèo trừng mắt .
“Ngươi là yêu quái?” Hắn hỏi.
Ta chớp chớp mắt, phản ứng.
Ta còn chẳng biết xuyên truyện tình cảm, quyền mưu, huyền huyễn nữa.
Càng rõ bản thân yêu quái .
“Ngươi biết làm nhận ngươi ?” Hắn hỏi.
Ta nghiêng đầu, phối hợp lộ biểu cảm nghi hoặc.
Hôm nay từ đầu đến cuối hành động dư thừa nào, chỉ nhẹ nhàng ngửi mùi hương , liền lập tức xác định.
Ta cũng tò mò làm thế nào.
Bạch Uyên khẽ nhếch môi, đầu ngón tay lướt chầm chậm dọc theo sống lưng , mang theo dòng điện nhẹ.
Hắn ghé sát bên tai , giọng trầm khàn mang chút khàn khàn:
“Hôm qua khi đè ngươi lên thư án, mực bút vẫn khô, để chút vết mực lưng ngươi.”
Ngón tay vòng qua đuôi : “Loại mực thiên hạ chỉ , hương lưu trăm ngày tan.”
Ồ—
Ta khó chịu rụt đuôi , chợt hiểu .
Bảo hôm qua liếm đến sắp rụng hết lông mà vẫn sạch, hôm nay phát hiện .
Nghĩ một lát, giơ móng vuốt hất hết bút lông, nghiên mực thư án xuống đất.
Tỏ rõ thái độ.
Bạch Uyên kiên nhẫn chờ xả giận, đó đẩy một bộ y phục đến mặt .
“Bộ chắc .”
Ta chớp mắt, bất kỳ phản ứng nào.
“Ta ngươi biến về dáng vẻ tối qua.” Hắn bổ sung.
Ta tiếp tục giả ngu.
Bạch Uyên và giằng co một hồi, chậm rãi : “Chuột chết.”
Ta im lặng.
“Gián chết.”
Ta vẫn im lặng, thậm chí còn thản nhiên liếm móng vuốt.
Hừ, đừng tưởng lúc nào cũng tác dụng.
Tình hình bây giờ, dù dọa ăn phân, cũng chẳng làm gì .
Giằng co hồi lâu, Bạch Uyên cuối cùng thỏa hiệp.
Hắn đổi câu hỏi: “Hôm qua trúng mị thuật của ngươi?”
Ta suy nghĩ một chút, chọn lắc đầu.
Chuyện liên quan đến .
Ta hồ ly tinh.
Bạch Uyên hỏi: “Vậy ngươi biết ai đã làm?”
Ta cúi đầu, liếm móng vuốt.
Biết thì cho ngươi?
Bạch Uyên ngẫm nghĩ, đưa một đĩa điểm tâm đến mặt .
“Chỉ cần ngoan ngoãn, ăn gì cũng .”
Ta liếc một lượt, quét mắt khắp thư án.
Chạy đến chồng tranh họa bên trái, dùng móng vuốt cào bới một lúc, cuối cùng nhắm trúng một bức tranh.
Sau đó há miệng cắn chặt, mạnh mẽ kéo ngoài.
“Rẹt” một tiếng, giấy xé rách.
“Ngươi bức ?”
Bạch Uyên rút bức tranh cắn rách , đặt mặt .
Trong tranh là cảnh gia đình hòa thuận vui vẻ.
Ta vung vẩy đuôi, đầu đuôi chỉ về phía nữ nhân đang chỉnh y quan cho Bạch Uyên—Thái hậu.
08
Vài ngày , vô tình bắt gặp Thái hậu đang trò chuyện với một nữ tử dị vực mang khăn che mặt.
“Ngươi xem, tuổi của Uyên nhi cũng đã đến lúc trưởng thành, mà đến giờ vẫn từng đụng đến nữ sắc. Bổn cung làm thế cũng là bất đắc dĩ thôi.”
Thái hậu cầm lọ dược màu trắng, sắc mặt nghi hoặc: “Dược của ngươi thật sự hữu dụng đến ?”
“Khởi bẩm Thái hậu, đây là bí phương gia truyền của chúng thần. Chỉ cần uống một lần, khi thuốc phát tác, đó sẽ dâng trào dục hỏa với đầu tiên mà thấy. Nhất định cùng đó giao hợp mới thể giải độc. Hơn nữa, khi xong chuyện, sẽ điên cuồng si mê đối phương, thể dứt .”
“Nếu tìm nhiều nữ tử khác thì ?”
“Dược chỉ hiệu quả với đầu tiên thấy.”
Thái hậu trầm tư một lát gật đầu: “Ba ngày , đúng giờ Ngọ, ngươi hãy sắp xếp mọi rời , chờ ở Ngự thư phòng. Bổn cung sẽ đảm bảo Uyên nhi uống thuốc .”
Ta hưng phấn quẫy đuôi.
Oa, sắp xem “xuân cung sống” !
Ngày thường vẫn nghĩ thân hình của Bạch Uyên hẳn là tệ.
Giờ đúng lúc cơ hội để đếm xem mấy múi cơ bụng.
Ba ngày , đã đến Ngự thư phòng từ sớm.
chờ lâu quá ngủ quên mất.
Trong mơ, trở một cái liền rơi thẳng xuống, mở mắt đã thấy định định ngay mặt Bạch Uyên.
Từ đó, hành trình chạy trốn của chính thức bắt đầu.
Bạch Uyên trầm ngâm bức họa của Thái hậu một lúc lâu.
“Ngươi đã biết chuyện hôm qua sẽ xảy , nên cố ý xuất hiện tại Ngự thư phòng?”
Ta: “…… Ngươi đúng là biết nắm bắt trọng điểm đấy.”
“Sao làm thế?” Hắn tiếp tục hỏi.
“Ngươi đang chờ ?”
Ta đầu , trả lời.
“Nói .”
Hắn tiện tay kéo râu mép của .
Ta lập tức nhe nanh.
“Hừ.” Hắn khẽ.
Cả khuôn mặt tràn ngập vẻ “Hừ, nữ nhân, biết ngươi thèm khát thân thể ” đầy tự mãn.
Ta nhịn xuống ý trợn trắng mắt, dùng móng vuốt đặt lên lòng bàn tay .
Sau đó, cố gắng dời ngón giữa về phía .
Khó khăn lắm mới xếp móng vuốt thành hình chữ “凸”.
Bạch Uyên cúi xuống quan sát một hồi lâu, khó hiểu hỏi: “Là ý gì?”
Còn thể là gì nữa chứ, khinh bỉ ngươi đó.
“Đây là số một ?”
Bạch Uyên nhướng mày: “Ngươi cùng một đời một kiếp một đôi ?”
?
“Ta %&#%……”
Ta kích động đến mức phát một chuỗi tiếng mèo kêu phẫn nộ.
Tên nam nhân biến thái !
“Đừng vội.” Bạch Uyên xoa đầu , như trấn an.
“Ta cũng từ chối ngươi.”
Ta lập tức “gặm” một miếng lên tay .
“Khụ khụ.”
Một tiếng ho khan vang lên, cắt ngang bầu khí ái của Bạch Uyên.
Tiêu Trần Tinh quỳ ngoài điện, phía còn một đám thái giám và thị vệ.
Ai nấy đều trưng vẻ mặt khiếp sợ.
Ta kêu “meo meo meo” một tràng, phi thẳng lòng Tiêu Trần Tinh.
“Công công cứu mạng! Hóa gần nữ sắc là vì sở thích đặc biệt !”
Xuyên đến thế giới hơn ba tháng, nhờ Tiêu Trần Tinh mới ăn mấy bữa no hiếm hoi.
Hắn là duy nhất biết thích ăn gì, cũng là duy nhất chịu khó dỗ dành bằng đồ ăn chín và điểm tâm.
Vậy nên, cực kỳ tin tưởng .
Sắc mặt Bạch Uyên lạnh xuống, tiện tay chộp lấy chén trà ném thẳng về phía Tiêu Trần Tinh.
“Lá gan ngươi lớn nhỉ, dám tự tiện xông tẩm điện của ?”
Chén trà bay vèo vèo trong gió lạnh, nhưng Tiêu Trần Tinh vững vàng đỡ lấy.
“Thỉnh Thái tử trách phạt.” Hắn cúi đầu hành lễ.
“Là bảo .”
Giọng của Thái hậu đột nhiên vang lên từ ngoài cửa, sắc mặt bà âm trầm đến cực điểm.
Lạnh giọng quát: “Tất cả lui xuống!”
“Dạ!”
Đám cung nhân vội vàng rời .
Ta nhanh chóng duỗi móng vuốt, bám chặt lấy vạt áo của Tiêu Trần Tinh.
Đừng bỏ đây mà!
Tiêu Trần Tinh cũng làm thất vọng, nhanh chóng cởi bỏ vòng cổ cổ , âm thầm ôm lui ngoài.
Mới vài bước, lưng đã vang lên một tiếng “chát” giòn tan.
“Hậu cung trống , bổn cung còn nhịn , nhưng bây giờ con ở đây tình ý với một con mèo?
“Bao năm qua, bổn cung dạy con như thế đấy ?”
Ta co rụt cổ .
Thái hậu cũng thật biến thái.
Rõ ràng là do bà bỏ thuốc khiến Bạch Uyên trở nên như .
Thế mà giờ còn đổ ngược tội.
Tiếng tát thứ hai vang lên.
“Hôm nay bổn cung sẽ trị tận gốc cho con!
“Tiêu công công, truyền Thái y!”
Tiêu Trần Tinh khựng : “Tuân chỉ.”
09
Ta an trí trong một tẩm cung xa lạ.
Ước chừng đến nửa đêm, Tiêu Trần Tinh mới bưng một đĩa điểm tâm .
Hắn kiên nhẫn bẻ bánh thành từng miếng nhỏ, đặt bát sứ đưa tới mặt .
Ta đang định hưởng thụ một bữa ăn ngon lành, :
“Điện hạ bảo mang đến cho ngươi, sáng mai sẽ dẫn ngươi gặp .”
Ta lập tức vung tay hất văng một miếng điểm tâm đặt xuống.
“Không gặp.”
Tiêu Trần Tinh bất đắc dĩ lắc đầu, nhặt miếng điểm tâm lên, đặt chỗ cũ.
“Hôm nay nếu là thái tử âm thầm căn dặn, tuyệt đối dám tự ý đưa ngươi về đây.”
Ta thèm để ý đến , cuộn tròn trong góc tường, chỉ chừa cho một bóng lưng tròn trĩnh.
Bạch Uyên đột nhiên mấy lời như với , chắc chắn là do tác dụng của loại cổ dược .
Chờ đến khi thuốc mất hiệu lực, ngày tháng của cũng coi như chấm dứt.
Tiêu Trần Tinh nhẹ nhàng kéo đuôi : “Thái tử điện hạ sợ thái hậu trách tội ngươi, nên mới bảo đưa ngươi .”
Ta lặng lẽ kẹp đuôi , để chạm .
Hắn thở dài.
“Thái tử điện hạ là , đảm bảo với ngươi.”
10
Hôm , cưỡng chế đưa về bên cạnh Bạch Uyên.
Khi , đang phê duyệt tấu chương.
Chỉ khẽ liếc một cái, chẳng buồn để ý đến nữa.
Tiêu Trần Tinh ôm đặt lên thư án bên cạnh , thắt chặt vòng cổ mới lui ngoài.
Trên vòng cổ treo ba chiếc chuông nhỏ.
Trông thì dễ thương, nhưng tiếng leng keng của chúng thực sự ồn.
Ta nhịn , đưa móng vuốt lên che lấy tai.
“Lại đây.”
Ta liếc Bạch Uyên, phớt lờ.
Ta là mèo.
Mèo lời .
Bạch Uyên chờ đợi một lát, đó kéo sợi dây xích.
“…”
Ta đành miễn cưỡng xuống mặt .
Hắn cúi , bắt đầu tháo chuông giúp .
Ta mở to mắt gương mặt tuấn mỹ của dần phóng đại mắt.
Người lỗ chân lông ?
Khóe môi vết thương, máu vẫn còn đọng .
Thái hậu tay cũng tàn nhẫn quá .
Ánh mắt rơi xuống ba vết cào đỏ thẫm mặt .
… Hình như cũng hề nhẹ tay.
Ta đưa móng vuốt chạm nhẹ những vết cào đó.
Chúng đã đóng vảy.
Bạch Uyên khựng , giọng trầm thấp: “Không đau.”
Hừ.
Ta dùng sức đẩy mặt xa một chút.
Ai quan tâm ngươi đau chứ!