Niên Niên Hữu Ngu - Chương 2
03
Trước đây, Lục Mộng Niên cực kỳ coi trọng miếng ngọc bội .
Khi còn nhỏ, tức tối với đồ vật vô tri, cảm thấy Lục Mộng Niên còn quan tâm ngọc bội hơn cả .
Vậy nên lén giấu nó .
Ban đầu chỉ định dọa một chút, nhưng ngờ hôm đó tức giận đến mức lớn chuyện.
Hắn lạnh mặt ép hỏi ngọc bội ở .
Ta hoảng sợ.
lúc đó, cha bắt gặp cảnh .
Cha của mỗi khi gặp chuyện liên quan đến đều vô cùng ngang ngược. Rõ ràng là của , nhưng ông thẳng tay trừng phạt Lục Mộng Niên một trận.
Thế mà ngay cả khi đánh đến bất tỉnh, vẫn cố chấp, nhất quyết cúi đầu xin .
Tay , dù chảy máu, vẫn nắm chặt miếng ngọc bội chịu buông.
Từ đó, dám tùy tiện động thứ nữa.
Bây giờ thấy câu hỏi của Lục Mộng Niên, theo bản năng nhặt lên đưa cho .
Vừa đưa giải thích: “Ta nhặt trong sân, vốn định trả —”
Lời đột nhiên ngừng .
Ta kinh ngạc phát hiện, ngay khoảnh khắc Lục Mộng Niên nhận ngọc bội, những dòng chữ đó vẫn ngừng thay đổi bỗng nhiên biến mất.
Lẽ nào… chỉ khi cầm ngọc bội mới thể thấy chúng?
Để xác nhận suy đoán, đưa tay thử lấy ngọc bội.
Không ngờ vô tình chạm đầu ngón tay của Lục Mộng Niên.
Cả lập tức cứng đờ.
Trong mắt thoáng qua một tia u ám.
“Muội…”
Ta chẳng còn tâm trí để ý đến phản ứng của .
Đến khi thấy những dòng chữ xuất hiện trở , mới thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên, chỉ khi cầm ngọc bội, những chữ đó mới hiện .
… đây là ngọc bội của Lục Mộng Niên.
Ta chút khó xử.
Ta vốn định lợi dụng những dòng chữ để biết rõ lý do tại nhà họ Tạ diệt môn, tìm cách tránh khỏi đại họa.
Ta tuy thích Lục Mộng Niên.
cha và nhà họ Tạ đối với vẫn quan trọng hơn nhiều.
Nghĩ , cắn răng, chần chừ mở miệng: “A Lục, thể… thể cho miếng ngọc bội ?”
Sợ lập tức từ chối, vội vàng thêm: “Chỉ mượn vài ngày thôi! Vài ngày là !”
Lục Mộng Niên đáp.
Ánh mắt rơi xuống bàn tay vẫn đang nắm lấy ngón tay .
Ánh mắt nhàn nhạt.
Ta giật , lập tức buông tay. tay rụt về, đã nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay qua lớp áo.
“Muội ngọc bội của ?”
Lục Mộng Niên cúi xuống , đồng tử tĩnh lặng như nước. Lực tay lớn, tựa như một cái nắm nhẹ.
dường như để cơ hội giãy .
Ta nhận điều đó, chỉ kiên trì gật đầu.
Hắn rơi trầm mặc.
Khi cho rằng sẽ đồng ý, thì trong tay bỗng dưng nhét một vật.
Đầu ngón tay hai thoáng chạm , khựng . nhanh, thu tay về, giọng trầm thấp: “Cầm cho chắc.”
Ta sững sờ.
Không biết ảo giác , luôn cảm thấy khi câu , như ẩn ý gì đó.
Đang định mở miệng hỏi, khóe mắt bắt gặp những dòng chữ giữa trung đang biến đổi:
【Khoan đã! Nam chính đưa miếng ngọc bội quan trọng như cho nữ phụ độc ác chứ?!】
Ngọc bội tượng trưng cho thân phận?
Nhận sự thật, bỗng cảm thấy miếng ngọc bội trong tay trở nên nóng bỏng, chút khó xử.
Đây chính là tín vật của Thái tử.
Mãi đến khi vài dòng chữ mới xuất hiện:
【Dù nam chính cũng sắp hồi kinh, ngọc bội cũng chẳng còn tác dụng nữa. Huống hồ đã tặng tín vật định tình cho nữ chính , nữ phụ ngọc bội thì cứ để nàng cầm thôi, đỡ lấy cớ tiếp tục bám theo nam chính!】
Thì là đã vô dụng .
Bảo Lục Mộng Niên dễ dàng đưa cho như .
Ta chợt hiểu , vô thức siết chặt ngọc bội trong tay.
Ép nuốt xuống nỗi chua xót trong lòng, mỉm với : “Cảm ơn A Lục. Ngày là Tiết Thượng Nguyên, buổi tối hội hoa đăng, A Lục xem ?”
Lục Mộng Niên chăm chú .
Một lúc lâu , nhẹ giọng đáp: “Ừm.”
04
Những dòng chữ rằng, đêm Thượng Nguyên, Tang Dao Dao sẽ rơi xuống nước.
Mà bởi vì cứ quấn lấy Lục Mộng Niên buông, khiến thể thoát thân kịp thời để cứu nàng .
Kết quả là Tang Dao Dao thương, thân thể để bệnh căn.
Đây cũng là một trong những lý do khiến Lục Mộng Niên cực kỳ oán hận .
Nếu đã , thì để bọn họ tự do ngắm hội đèn lồng .
Biết khi tâm trạng vui vẻ, khi hồi kinh, Lục Mộng Niên sẽ nhớ đến chút tình nghĩa với nhà họ Tạ, ít nhất cũng tuyệt tình đến mức khoanh tay khi tai họa giáng xuống.
Ta nhếch môi lạnh, nghĩ .
hiểu rõ chuyện vốn chẳng hề đơn giản.
Nói thật, vốn cũng oán giận Lục Mộng Niên.
Oán lạnh lùng, vô tình.
Nhà họ Tạ đã cứu , mà cuối cùng lấy oán báo ơn. biết một sự thật khác.
Thì , mỗi lần đổ bệnh khi còn nhỏ, cha đều trách mắng, thậm chí trừng phạt Lục Mộng Niên nặng.
Bởi vì cha cho rằng là do chăm sóc .
Vậy nên giữa trời đông giá rét, một đứa trẻ như chỉ khoác độc một chiếc áo đơn, quỳ trong sân đầy tuyết.
Chỉ khi hạ sốt, mới phép phòng.
Ta chịu khổ, cũng thoát khỏi.
Dù chỉ là một trượng phu nuôi từ nhỏ để trừ tà, thân phận trong phủ chỉ cao hơn gia nô một chút.
Thế nhưng lẽ thể rời phủ về kinh từ sớm.
hết lần đến lần khác, cha đều ngăn cản.
Bởi vì cha sợ rằng, một khi Lục Mộng Niên rời , sẽ trở nên yếu ớt như .
Ta từng biết những chuyện .
Bọn họ đều giấu .
Bảo Lục Mộng Niên thích .
Bảo Tang Dao Dao đỏ mắt mà mắng là tai họa, đã hại Lục Mộng Niên thê thảm.
Bảo Lục Mộng Niên thích Tang Dao Dao.
Nụ gượng gạo môi giữ nữa.
Ta biết đôi nam nữ ngoài ngắm đèn lồng sẽ tình sâu ý đậm đến thế nào. Dứt khoát quăng ngọc bội sang một bên, gục đầu lên bàn.
Ngẩn ngơ túi thơm tay, món quà mà kịp tặng.
Bỗng nhiên, mũi cay xè.
Ta nhớ cha .
Những gì cha đã làm với Lục Mộng Niên, xét cho cùng cũng chỉ vì . cũng chính vì , ông mới rơi kết cục thảm thương .
Đợi khi cha xa trở về, nhất định sẽ—
“Muội đây là… đang đấy ?”
Túi thơm trong tay đột nhiên giật .
Người mới đến chằm chằm một hồi, bất ngờ bật : “Ta hiểu , cái túi thơm xí dọa cho ?”
“Tiêu, Hoài, Phong!”
Tất cả cảm giác bi thương tức khắc tiêu tan.
Ta trừng mắt vị khách mời mà đến, trèo tường phòng.
Tức đến nghiến răng nghiến lợi.
05
Tiêu Hoài Phong từ nhỏ đã sống ngay cạnh nhà .
Quan hệ hai .
Hồi , khi sức khỏe đỡ hơn, cũng chỉ là sẵn lòng dắt trèo cây, xuống sông chơi đùa. biết vì , và Lục Mộng Niên luôn hợp .
Tiêu Hoài Phong luôn rằng Lục Mộng Niên cố tình gây khó dễ cho . lúc thiên vị Lục Mộng Niên, đương nhiên cảm thấy vấn đề chắc chắn ở Tiêu Hoài Phong.
“Đồ nha đầu thấy sắc quên bạn!”
Mỗi lần như , Tiêu Hoài Phong liền dùng ngón tay chọc lên trán , tức giận mắng: “Muội dắt mũi đến mức ? Nếu Lục Mộng Niên cần nữa, xem sẽ thế nào!”
“A Lục chắc chắn sẽ bỏ rơi !”
Ta tức giận phản bác.
Không ngờ lời đó thành sự thật.
“Huynh về từ khi nào?”
Ta giật túi thơm, hỏi tiếp.
Tiêu Hoài Phong thích du ngoạn khắp nơi.
Đã lâu gặp .
“Mới mấy ngày .”
Hắn thản nhiên xuống, tiện tay lấy bánh ngọt bàn cắn một miếng.
Bỗng nhiên gian xảo như hồ ly: “Hôm nay về, đoán xem đã gặp ai phố?”
Ta liếc một cái, đáp.
Tiêu Hoài Phong nheo mắt, giọng điệu đầy nghi ngờ: “Là quan tâm, là đã biết chuyện Lục Mộng Niên cùng Tang Dao Dao—”
“Tử Giản.”
Ta cắt ngang lời , giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Lục Mộng Niên thích , và cũng sẽ thành thân với .”
“Hắn thể —ưm!”
“Không hỏi!”
Ta nhặt một miếng bánh, nhét thẳng miệng Tiêu Hoài Phong, sắc mặt đầy phiền muộn.
Tiêu Hoài Phong cuối cùng cũng im lặng.
yên lặng bao lâu.
“Vậy túi thơm xí từ ?”
“…”
“Muội tự tay làm ?”
“…”
Sau một hồi im lặng.
Tiêu Hoài Phong thở dài nặng nề: “A Du, đây quả nhiên lầm . Muội thực sự hợp với kiểu nữ tử đoan trang, hiền thục. Thay vì , chi bằng theo tiêu dao bốn bể !”
Ta liếc xéo : “Huynh đã bàn chuyện với cha của ?”
Tiêu Hoài Phong cứng họng.
Cuối cùng, tự nhiên mà chủ đề về túi thơm: “Thôi , đã kẻ xem trân châu như sỏi đá, thì đây sẽ là biết hàng. Muội yên tâm, nhất định sẽ phụ tấm lòng của !”
Tiêu Hoài Phong vốn là kẻ năng tùy tiện, chút kiêng dè. Mà lúc cũng chẳng tâm trạng để giải thích gì thêm với .
Cũng biết nên giải thích thế nào về những dòng chữ kỳ lạ xuất hiện giữa trung.
Nghĩ , dứt khoát ném túi thơm cho : “Huynh thích thì lấy .”
Lục Mộng Niên cần, nhưng cũng thể để công sức của uổng phí.
lời dứt, chợt cảm nhận một ánh mắt sâu thẳm, như như , đang chằm chằm .
Ánh mắt tràn đầy áp lực và nguy hiểm.
Khiến vô thức cảm thấy khó chịu.
Ta nhíu mày về phía , giật sững sờ.
“A, Lục Mộng Niên?”
Lục Mộng Niên biết từ khi nào đã cửa viện.
Đôi mắt đen như mực, chăm chú rời.
nhanh, ánh mắt như vô tình lướt qua túi thơm trong tay Tiêu Hoài Phong.
Dừng vài giây.
Rồi rơi xuống miếng ngọc bội đang lăn lóc đất, Tiêu Hoài Phong vô tình hất rơi.
Từng tia cảm xúc trong đôi mắt cuồn cuộn dâng lên.
Như bầu trời cơn giông tố.
Bầu khí quỷ dị đến mức khó thành lời.
Cuối cùng, Tiêu Hoài Phong khẽ khẩy, phá vỡ sự im lặng chết chóc .
“Về ?”
Hắn dùng ngón tay thon dài cố ý móc dây túi thơm, lắc qua lắc .
Sau đó, chắn mặt , mà như về phía Lục Mộng Niên: “ là Lục đại tài tử, nhanh như đã giành danh hiệu ‘Vua Đèn’ cho trong lòng nhỉ?”
Lúc , mới để ý tay Lục Mộng Niên còn cầm theo một chiếc đèn hoa đăng.
“Lục công tử!”
Từ phía , Tang Dao Dao vội vã chạy tới, tay nâng váy tránh vấp ngã.
Vừa thấy ánh mắt dừng chiếc đèn hoa đăng, sắc mặt nàng liền biến đổi.
Vẻ cảnh giác lộ rõ, lập tức chắn chiếc đèn, như thể sợ mở miệng đòi giành lấy.
Ta thấy , chỉ cảm thấy buồn .
đột nhiên nhớ đến một chuyện cũ…