Nụ Hoa Chớm Nở - Chương 1
01.
Từ nhỏ, Chu Tự Bạch đã là một bé lễ phép và dịu dàng.
Khi mẹ của nguyên chủ dẫn theo nguyên chủ – một đứa con riêng – gả cho ba , hề gì, thậm chí còn tôn trọng mẹ nguyên chủ. Cậu bao dung cả những lần nguyên chủ trêu chọc , kiên nhẫn giảng đạo lý, thậm chí còn bảo vệ nguyên chủ khi bắt nạt.
Chỉ riêng điểm cũng thể thấy, nam chính là một tính cách .
Chính vì sự quan tâm mà nguyên chủ dần lún sâu tình cảm dành cho . Khi nam chính thổ lộ tình cảm với nữ chính, nguyên chủ ngừng phá đám, lợi dụng việc và nam chính em ruột để chia rẽ hai .
Cuối cùng, khi nguyên chủ bỏ thuốc nam chính, định cưỡng ép , nam chính thể nhịn nữa, liền đưa cô nước ngoài. nguyên chủ lén về, đường sân bay đã gặp một vụ đấu súng, may trúng đạn mà chết.
Đến đây, cuộc đời của nữ phụ kết thúc.
02.
Vừa mới xuyên qua, đầu choáng váng.
“Trăn Trăn, đây là chú Chu, từ nay con gọi là ba .”
Cảm giác siết nhẹ tay , hồn, về phía đàn ông đang xổm mặt. Ông mặc một bộ vest, ngũ quan sắc nét, vô cùng tuấn.
Ông đưa tay xoa đầu , dịu dàng : “Không , cần gọi là ba, gọi là chú cũng .”
“Vậy thì theo chú Chu .” Mẹ vỗ nhẹ lưng .
“Tiểu Vũ, đây nào.” Chú Chu gọi một bé bên cạnh. “Đây là Trăn Trăn, em nhỏ hơn con một chút, con là trai, chăm sóc cho em nhé.”
Tôi sang bé bên cạnh chú Chu. Bé năm, sáu tuổi, mặc một bộ vest đen, cổ áo thắt một chiếc nơ hồng, trông như một búp bê tinh xảo.
Thấy chằm chằm, chú Chu mỉm , đưa cho một cái hộp: “Đây là quà chú chuẩn cho con. Giờ thì hai đứa lên lầu mở quà và chơi đồ chơi nhé.”
Tôi liếc mẹ, thấy bà gật đầu mới theo Chu Tự Bạch lên.
03.
Chơi với trẻ con chán chết .
Đến lần thứ năm Chu Tự Bạch khoe với mô hình Transformer và siêu nhân Ultraman của , đã miễn dịch.
Ai mà ngờ chứ? Một nam chính lớn lên thành biểu tượng của sự dịu dàng, trầm , khi còn nhỏ là một nhóc mê Ultraman.
“Trăn Trăn, em thích Ultraman ? Anh còn xe đua biến hình nữa, em chơi ? Chúng thể đua xe với !”
Nhìn chiếc xe đua nhét tay một cách cưỡng ép, nhóc đang chổng mông cầm xe đầy mong chờ, thỏa hiệp.
Ai bảo nhóc con đáng yêu quá chứ! Thật là gian lận mà!
…
“Trăn Trăn, em chậm quá, chạy thế nè!”
“Chu Tự Bạch, gian lận! Không đâm xe em!”
“Trăn Trăn, em gọi là ! Không gọi tên! Với , đua xe là thế !”
…
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
“Tiểu Vũ, Trăn Trăn, xuống ăn cơm nào.”
Nghe thấy giọng của mẹ, mới tiếc nuối dừng tay .
“Trăn Trăn, vui !”
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì phấn khích của Chu Tự Bạch, nghĩ đến bản thân cũng chơi đến nhập tâm, khỏi ôm mặt, chán nản gật đầu.
“Đi thôi, chúng xuống ăn cơm.”
Tôi nắm lấy bàn tay bé đưa , hai đứa cùng dắt tay xuống lầu.
04.
Để tránh kết cục trúng đạn thiệt mạng như nguyên chủ, ban đầu định tránh xa nam nữ chính, chuyên tâm học tập, cống hiến cho đất nước.
mà… nam chính thực sự quá gian lận!
“Trăn Trăn, em ghét ?”
Nhìn đôi mắt đỏ hoe, bộ dáng ỉu xìu của Chu Tự Bạch, tự mắng trong lòng: Làm thể đối xử với một đứa trẻ như chứ? là đồ tệ bạc mà!
Tôi vội vàng : “Không ghét , em đang làm bài tập thôi. Sắp khai giảng mà bài tập của em vẫn làm xong.”
Để chứng minh, đẩy quyển bài tập còn trắng trơn mặt cho xem.
“Trăn Trăn, bài tập của làm xong hết , em cố lên nhé! Khi nào em làm xong, chúng cùng chơi!”
Nhìn nhóc chạy khỏi phòng, cảm xúc buồn bã lúc nãy trong nháy mắt đã biến thành sự thương hại ngay khi thấy bài tập của , bỗng thấy chút bực .
mà, là một trưởng thành hai mươi tuổi, chỉ cần kiểm soát cảm xúc của , nảy sinh tình cảm với nam chính, khi và nữ chính bên thì chân thành chúc phúc, như là thể tránh xa kết cục của nữ phụ .
Thế nên, kế hoạch tránh xa nam nữ chính cũng cần thiết nữa.
5.
Trước cổng trường, mẹ giục nhanh chóng ăn hết chiếc bánh mì trong tay theo Chu Tự Bạch lớp.
, để tiện đưa đón học, chú Chu đã sắp xếp cho cùng lớp với Chu Tự Bạch.
Tôi bẻ bánh mì thành từng miếng nhỏ, nhét nhanh miệng để cắt đứt những lời dặn dò liên miên của mẹ.
“Nhóc ranh, ăn nhanh coi chừng nghẹn đó!” Mẹ lườm một cái đẩy nhẹ lưng . “Được , học với con !”
Tôi theo Chu Tự Bạch cổng trường, bước về hướng lớp học.
Nhìn dáng vẻ đầy hào hứng trong từng bước chân của , chút thắc mắc: Đây là nam chính ? Chỉ vì học mà vui vẻ đến thế ư?
Chu Tự Bạch kéo chạy một mạch đến lớp 1(1).
Vừa lớp, đặt cặp sách của ngay bên cạnh cặp của : “Em gái, em đây .” Sau đó cúi đầu lục lọi trong cặp, lấy một hộp sữa và đưa cho . “Em gái, uống .”
Nhìn nam chính bận rộn hết lau bàn ghế, giúp sắp xếp ngăn bàn, cảm thấy vô cùng cảm động. Người trai đúng là tuyệt vời!
“Này, Chu Tự Bạch, làm xong bài tập ? Cho chép với nào!” Tôi thấy bạn lưng Chu Tự Bạch lên tiếng.
“Nghỉ hè lâu thế mà vẫn làm xong hả?” Chu Tự Bạch tỏ vẻ khó hiểu nhưng vẫn lấy vở cho mượn.
Cậu bạn tên là Triệu Bạch, dáng khá cao to, chiếm luôn hai chỗ. Trên bàn bày một hàng bút chì gọt nhọn hoắt, vẻ mặt đắc ý : “Nhìn xem, chuẩn sẵn công cụ , nhất định sẽ làm xong khi bà phù thủy đến!”
Tôi Triệu Bạch cắm đầu chép bài, Chu Tự Bạch đang liên tục nhắc chỗ sai chỗ thiếu, đến mức tức giận đến dựng hết tóc gáy lên.
“Á á á! Tôi chịu nổi nữa , Chu Tự Bạch, im miệng hả?”
Tôi nảy một ý tưởng, khẽ đẩy Chu Tự Bạch: “Anh, em vứt rác.”
Quả nhiên, Triệu Bạch lập tức ngẩng đầu lên, bằng ánh mắt kinh ngạc, kêu lên: “Chu Tự Bạch, chúng là em mà! Cậu từ lúc nào thêm một đứa em gái thế hả?”
Chu Tự Bạch cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng thể thấy rõ niềm vui trong mắt . “Tớ với ? Chắc là quên mất.”
Tôi bóng lưng Chu Tự Bạch vứt rác, quả nhiên, thằng nhóc chỉ là khoe em gái mà thôi!
Rất nhanh, tiếng chuông học vang lên, Triệu Bạch gào thét thảm thiết vì bài tập thành.
6.
Tiết học cuối cùng buổi chiều.
Cọp con tập thư pháp, ngày đầu tiên 6 chữ, mỗi ngày nhiều hơn ngày 3 chữ. Vậy 4 ngày, tổng cộng cọp con đã bao nhiêu chữ?
Tôi bài toán mặt, nhanh chóng điền các con số 6, 9, 12, 15 sang xem bài của nam chính. Ừm, cũng làm xong .
Đang lúc thấy chán, giọng quen thuộc vang lên.
“Em gái… em gái…”
Là Triệu Bạch. Tôi , hiệu bảo xuống bàn, một mẩu giấy nhỏ.
Tôi mở xem: Em gái, ⊙⊙ đáp án của em, cho !
Tôi: …
là thiên tài! Một tờ giấy nhỏ đủ biểu tượng, chữ Hán lẫn phiên âm! Tôi đành chép đáp án của cho , nhưng còn đưa, đã thấy tiếng sột soạt. Tôi , vẫn là Triệu Bạch.
Cậu khoa trương chỉ Chu Tự Bạch, đó giơ tay làm dấu “X”, ý là chỉ cần đáp án của Chu Tự Bạch.
Hừ! Nhóc con, biết từ chối một thiên tài hả?
Nhìn động tác của ngày càng lộ liễu, đành nhanh chóng chép đáp án của Chu Tự Bạch ném tờ giấy cho .
Rất nhanh, tiếng chuông tan học vang lên.
Triệu Bạch vội vàng xách cặp chạy đến cửa lớp, chờ Chu Tự Bạch thu dọn đồ đạc.
Cậu là hàng xóm của chúng , thể học và về chung, nhưng vì buổi sáng lười dậy sớm nên thường bỏ lỡ Chu Tự Bạch, chỉ thể cùng về buổi chiều.
Trên đường về nhà, Chu Tự Bạch nắm tay , còn Triệu Bạch thì thỉnh thoảng chạy lên phía giật lùi, lúc thì trêu chọc Chu Tự Bạch, lúc bới móc .
Chúng cứ thế lớn lên cùng , nhanh đã cấp hai.
7.
Phần lớn bạn học trong lớp đều là bạn cũ từ cấp một. Hôm nay, nữ chính sẽ chuyển đến, ngay lần đầu gặp đã thu hút nam chính, từ đây cốt truyện chính thức bắt đầu.
“Chào mọi , là Trần Thư Nghi, năm nay 12 tuổi, thích ca hát và vẽ tranh. Hy vọng ba năm tới chúng sẽ cùng học tập và tiến bộ!”
Dưới lớp lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
“Này, xinh thật đấy! , lão Chu?” Triệu Bạch ghé đầu giữa và nam chính.
Cô thực sự xinh . Tôi tò mò sang nam chính, xem sẽ phản ứng thế nào.
“Ừm… cũng thôi. Nhà chúng , Tiểu Trăn mới là xinh nhất.”
Không hiểu , cảm thấy đôi mắt Chu Tự Bạch sáng rực khi , giống như ánh lấp lánh bên trong. Tôi chút ngượng ngùng, bối rối đầu .
Thời gian dần trôi, kỳ thi giữa kỳ ngày càng đến gần, cảm cúm hành hạ, may xin nghỉ ở nhà.
Nghe thấy tiếng mở cửa, mở mắt , biết ngay là Chu Tự Bạch đã về.
“Thế nào ? Hôm nay đỡ hơn chút nào ?” Cậu đưa tay sờ trán . “Vẫn còn sốt. Để lấy nước cho em.”
Nhìn Chu Tự Bạch bưng cốc nước tới, chợt nhận đã thực sự trưởng thành . Cao gần 1m80, dù mặc bộ đồng phục thời, vẫn trông trai.
“Hôm nay một chán ?” Cậu đỡ dậy, kê gối lưng cho .
“Chán lắm, ở nhà một buồn chết.” Tôi nắm tay , phụng phịu : “Em học .”
“Chờ khỏi bệnh hẵng . À, mang đề kiểm tra về , lát nữa chúng cùng làm.”
“Chu Tự Bạch, còn là hả! Em thế mà còn bắt em làm bài tập?” Tôi tức giận đấm mấy cái.
“Không biết tôn ti trật tự! Gọi .” Cậu nắm lấy nắm đấm của , trêu chọc: “Anh cứ tưởng em làm bài tập chứ, ai bảo em học?”
“Em chỉ chơi thôi, ở nhà buồn chết .”
“Vậy em làm bài tập cùng ?” Cậu bằng ánh mắt cún con đáng thương.
“Được , để em dậy!”
Phiền chết mất! Từ bé đến lớn dùng chiêu , cứ như nắm chắc trong lòng bàn tay !