Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 5
11.
Đêm qua—
Sau khi đám sơn tặc đưa , và Tùng Tuyết quả thực đã đẩy xuống vách núi.
Muốn khiến Tùng Tuyết tin , tất nhiên mạo hiểm một chút.
Vách núi vốn đã điều tra từ , cao lắm, nhưng ban đêm xuống vẻ sâu thăm thẳm.
Lúc rơi xuống, cố tình bảo vệ Tùng Tuyết, để nàng thương.
Khi nàng tỉnh , điều đầu tiên thấy chính là cánh tay của một nhánh cây cào rách, chảy máu đầm đìa.
Không hề do dự, nàng lập tức xé vạt áo của để băng bó vết thương cho .
Kiếp , nàng từng chứng kiến huyện chủ một lòng trung trinh, nên đã trung thực báo cáo mọi chuyện với Thái tử.
kiếp —
Nàng tận mắt thấy màng nguy hiểm để cứu , tất nhiên sẽ cảm động.
Vậy nên, nàng đã tin tưởng .
Cũng tin rằng—
Mọi thứ dựng lên mắt nàng đều là sự thật.
Tin rằng—
Vụ bắt cóc chính là khổ nhục kế của huyện chủ.
Tin rằng—
Bọn sơn tặc chính là do huyện chủ mua chuộc.
Bây giờ, âm mưu của huyện chủ đã bại lộ, nàng giết diệt khẩu.
Thái tử để Tùng Tuyết ở bên cạnh huyện chủ, chính là để giám sát nàng , đề phòng bất trắc.
Và giờ đây—
Sự nghi ngờ của Thái tử đã chứng thực.
“Không ngờ Hoa Dương huyện chủ là kẻ hai mặt như !”
“Ngay cả khi đã Thái tử, nàng vẫn dám lén lút tư thông với kẻ khác!”
Ta làm vẻ yếu đuối, cất giọng lo lắng:
“Huyện chủ cho giả làm sơn tặc, nếu kế hoạch của nàng thành công, Diệp gia chúng nhất định sẽ vu oan!”
Ta hạ thấp tư thái, nắm lấy tay Tùng Tuyết, đôi mắt ngân ngấn nước:
“Tùng Tuyết cô nương, xin hãy giúp ! Nếu huyện chủ hại thì , nhưng Diệp gia vô tội!”
Tùng Tuyết nhận ơn cứu mạng của , bây giờ yếu đuối đáng thương như , nàng tất nhiên sẽ về phía .
Nàng lập tức siết chặt tay , ánh mắt kiên định:
“Nếu còn sống để gặp Thái tử, nhất định sẽ bẩm báo bộ sự thật về chuyện đêm nay, Thẩm phu…”
Nàng vội vàng đổi giọng:
“Diệp nương tử, còn đang mang thai, ngàn vạn lần thể quá đau buồn tức giận.”
Sau đó, nàng quan sát địa hình, trầm giọng :
“Đợi đến khi trời sáng, chúng sẽ leo lên , xuống núi cáo trạng!”
Cứ như , và nàng ở đáy vực suốt một đêm.
Vẫn là bóng tối âm u và lạnh lẽo như , nhưng còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Hận thù đã chống đỡ .
Niềm tin bảo vệ thân cũng đang chống đỡ .
Bụng đau âm ỉ, lẽ là do lúc rơi xuống va chạm, nhưng để tâm.
Muốn màn kịch chân thực, vài sự hy sinh là điều thể tránh khỏi.
Rất nhanh trời liền sáng.
Ta tính toán thời gian, đợi đến lúc của Thái tử đến, liền dẫn Tùng Tuyết trèo lên vách đá.
Lúc huyện chủ đang lớn tiếng vu oan cho Diệp gia, cùng Tùng Tuyết xuất hiện kịp thời.
Tùng Tuyết là tai mắt của Thái tử, mà giờ đây, nàng trở thành giọng của .
Kiếp , con dao từng đâm —
Hôm nay, tự tay cắm nó lưng hai kẻ đó.
12.
Tùng Tuyết mặt Thái tử, kiên quyết tố cáo:
“Huyện chủ còn dám đám sơn tặc của ngươi ? Đêm qua, chính vì nô tỳ vô tình phát hiện âm mưu của huyện chủ, nàng liền lệnh cho sơn tặc ném nô tỳ xuống vách núi!”
“Chúng lệnh huyện chủ răm rắp như , bảo do nàng mua chuộc, ai mà tin nổi?!”
Hoa Dương huyện chủ vội vã biện hộ:
“Nếu đám sơn tặc là của , tại đánh thành thế ?!”
Ta chậm rãi :
“Không đây chính là khổ nhục kế của huyện chủ ? Giờ kế hoạch thất bại, trút nước bẩn lên khác?”
“Nếu hôm nay và Tùng Tuyết còn sống mà , chẳng lẽ huyện chủ định che mắt cả Thái tử điện hạ ?”
“Ngươi… Ngươi!!”
Huyện chủ chặn họng, tức đến phát điên nhưng thể phản bác.
Thẩm Văn Hạc vội vàng lên tiếng:
“Diệp Minh Sơ, ai cho phép ngươi vu oan huyện chủ! Ngươi vì ôm mộng với Thái tử, mới cố ý nhằm huyện chủ đúng ?!”
Ta khẽ bật lạnh, đáp mà về phía Tùng Tuyết.
Tình thế đã rõ ràng, những chuyện cần mở miệng, tự khắc sẽ thay .
Tùng Tuyết là tâm phúc của Thái tử, giọng của nàng trọng lượng hơn bất kỳ ai.
Nàng lập tức lên tiếng, giọng kiên định:
“Điện hạ, đêm qua nô tỳ tận tai , đám sơn tặc rằng vụ bắt cóc là do huyện chủ và Thẩm Văn Hạc cùng sắp đặt! Hai bọn họ tất nhiên tư tình!”
“Huyện chủ từng thật lòng với Thái tử! Điều nàng yêu , mà là vinh hoa phú quý mà Thái tử thể mang !”
“Chỉ vì điều đó, nàng từ thủ đoạn!”
“Điện hạ do dự chuyện cưới hỏi, huyện chủ chờ nổi nữa! Nàng ép điện hạ lập tức lập nàng làm Thái tử phi!”
“Còn về Thẩm Văn Hạc, kẻ từng là tình nhân cũ của nàng , đã thê thất, mà cũng vì đoạn tư tình , dám tính kế Thái tử, tính kế Đông Cung, tính kế thiên tử!”
Lời chứng của Tùng Tuyết quá đỗi sắc bén.
Thái tử giận dữ đến mức siết chặt cổ của Hoa Dương huyện chủ:
“Hoa Dương, ngươi thật khiến cô thất vọng!”
“Với bản chất như , ngươi còn xứng đáng làm chính thất của cô ?!”
“Điện hạ, ! Tất cả những chuyện … đều do Diệp Minh Sơ hãm hại !!”
Lúc , chỉ cần là kẻ mắt, đều điều bất thường.
Mọi chuyện đúng chút nào.
Người thể nhanh chóng điều động nhân thủ, tráo đổi đóng giả sơn tặc, ngoài Diệp gia—một gia tộc võ tướng, thì còn ai khả năng làm ?!
Diệp Minh Thần theo Thái tử lên núi, còn Diệp Minh Sơ…
Nàng suốt cả đêm đều bình tĩnh lạ thường.
Từ lời , hành động, những lần nàng khéo léo dẫn dắt, kích động kẻ khác—
Tất cả những điều —
Đều ngoài kế hoạch của huyện chủ và Thẩm Văn Hạc.
trong kế hoạch của Diệp Minh Sơ!
“Là Diệp Minh Sơ! Chính nàng đã hại !!”
“Điện hạ! Người hãy tra xét kỹ càng! Đám sơn tặc chắc chắn do Diệp gia sắp đặt! Diệp Minh Sơ đã sớm thấu mọi chuyện, nàng lợi dụng cơ hội dùng kế phản kích! Chính nàng mới là chủ mưu!”
Huyện chủ đoán đúng .
chẳng cần phản bác.
Chỉ cần tái mặt, đưa tay ôm lấy bụng, khẽ rên lên đau đớn, thân thể khom xuống.
Ngay lập tức, đại phu theo đoàn vội vã chạy tới bắt mạch cho , đó kinh hãi kêu lên:
“Diệp phu nhân chấn động quá mạnh, e rằng đứa bé trong bụng giữ nữa!”
Lời dứt, phía chân —
Một mảng máu đỏ lan váy.
Tùng Tuyết kinh hoàng thét lên:
“Diệp nương tử nhất định đã thương nặng khi rơi xuống vách núi đêm qua! Đều là của ! Thái tử điện hạ, Diệp nương tử vô tội!!”
Ta dựa đại ca dìu đỡ, cố gắng chống đỡ thân thể yếu ớt, Thái tử, chậm rãi :
“Điện hạ, và huyện chủ thù oán, khi thành thân với Thẩm Văn Hạc cũng luôn giữ lễ nghi phu thê, đến tận đêm qua mới biết chuyện gian tình giữa bọn họ. Ta làm gì thời gian để bày một kế hoạch lớn như ?”
“Hơn nữa, cũng rõ, xưa nay bao giờ thèm dùng những thủ đoạn hạ lưu .”
Khi xuất giá, trong số tiểu thư khuê các ở kinh thành, cũng là nổi bật nhất.
Cuộc hôn nhân của chỉ hai khả năng—
Hoặc cung để chọn làm phi, hoặc tiến Đông Cung để trở thành Thái tử phi.
Hoàng đế đã già yếu, còn khả năng nạp thêm hậu cung.
Vì , từng là ứng cử viên sáng giá cho vị trí Thái tử phi, Thái tử cũng từng dành cho sự ưu ái.
Thế nhưng, một chuyến xuất chinh trở về, tin làm nhục trong cơn say rượu, từ đó dập tắt mọi suy nghĩ với .
Dẫu , ấn tượng ban đầu mà một nam nhân dành cho một nữ nhân, đôi khi thể trở thành điểm mấu chốt trong những thời điểm then chốt.
Thái tử chậm rãi bước tới, nắm lấy bàn tay , lúc đã lạnh vì mất máu quá nhiều:
“Minh Sơ, cô nàng .”
Ta cố gắng chịu đựng cơn đau nhói nơi bụng, nhẹ giọng :
“Người làm mẹ, thể đem chính cốt nhục của làm công cụ tính toán? Xin Điện hạ hãy tin .”
Tùng Tuyết cũng vội vã lên tiếng chứng minh:
“Điện hạ, nô tỳ thể làm chứng! Đêm qua, nô tỳ và Diệp nương tử suýt nữa đã ngã chết vách núi, nàng thể lấy tính mạng của và đứa trẻ trong bụng để tính kế một mà nàng hề thù oán như huyện chủ ?!”
Thái tử trầm giọng :
“Cô đã rõ.”
Thẩm Văn Hạc thấy tình thế bất lợi, đương nhiên cũng nhận tình hình đang chuyển biến . Hắn hung hăng , nghiến răng đe dọa:
“Diệp Minh Sơ, ngươi hại thì lợi gì? Đừng quên, nếu Thẩm gia tru di cửu tộc, ngươi là thê tử của , ngươi cũng chết! Nếu ngươi chết yên lành, Diệp gia ngươi cũng đừng mong kết cục !”
Lời lý.
hiểu rõ—
Lúc , lợi dụng sự yếu ớt và vô tội của , cầu xin Thái tử.
“Điện hạ…” Ta giọng nghẹn ngào, cất lời, “Năm đó chính Thẩm Văn Hạc đã hạ dược rượu của , làm nhục , ép gả cho .”
“Xin Điện hạ vì mà làm chủ.”
“Chuẩn —hưu phu!”