Quả Báo - Chương 4
Cô gái càng càng kích động, lăn đất lóc ăn vạ.
“Bà bắt nạt nghèo quá đáng lắm ! Có bà ép gia đình đường cùng, bà mới lòng ?!”
Một số qua đường hiểu chuyện cũng xen chỉ trích .
“Nhìn bà cũng là làm mẹ, ức hiếp một đứa bé bán rau thế?”
“ đó! Tôi ghét nhất mấy kẻ giàu chèn ép nghèo!”
Tôi cố nén giận, kéo cô dậy.
“Cô mẹ cô cũng ở đó ? Sao chỉ một cô đây bán rau?”
“Mẹ còn ở quê chăm em trai ! Tôi kiếm bao nhiêu tiền đều báo cáo cho bà !”
Người vây quanh càng thương cảm.
“Nhìn mà xem, đúng là một cô gái hiếu thảo. Giá mà con dâu cũng như nó thì biết mấy!”
13
Giữa đám đông, một đàn ông trung niên đeo dây chuyền vàng bước .
“Tôi đây vốn thích giúp gặp khó khăn! Cô em, giới thiệu cho một công việc nhẹ nhàng mà kiếm nhiều tiền ?”
Mắt cô gái sáng lên.
“Thật hả? Tôi làm!”
Dù cô vô lý, nhưng vẫn chút lương tâm, cố gắng cảnh báo cô .
“Cô mới lên thành phố, hiểu gì cả, cẩn thận bán mà biết đấy!”
Cô khinh khỉnh .
“Chú bán thì biết, nhưng mẹ đã dặn , tin lời bà! Chính con gái bà quyến rũ ba , nên ông mới tù!”
Tôi sững .
“Mẹ cô ?”
“Nếu thì nữa?”
Cô khoác tay đàn ông , vui vẻ bỏ .
Tôi theo bóng lưng cô , im lặng hồi lâu, nhưng cũng gì thêm.
Bởi vì những cư dân cũ của khu đều biết rõ: Gã đàn ông đó chính là kẻ chuyên dẫn mối gái mại dâm, chuyên tìm kiếm những cô gái nhà quê, hiểu sự đời để đưa con đường lối thoát.
Xem như báo ứng nhãn tiền .
Một năm , quán ăn của chúng ngày càng phát đạt.
Gia đình cũng chuyển sang căn nhà lớn hơn, cuộc sống khởi sắc.
Cuối tuần, con gái về nhà kể chuyện: “Ngay gần trường con tiệm cắt tóc, mấy bạn nam trong lớp định đó cắt tóc, ai ngờ bên trong phụ nữ mặc áo hai dây, trang điểm đậm. Một dẫn bạn con phòng riêng, bạn cứ tưởng là để cắt tóc, ai dè phụ nữ đó cởi đồ ngay mặt, làm sợ đến mức chạy thục mạng ngoài!”
Tôi cắt rau: “Thế bạn con tả phụ nữ đó trông thế nào ?”
Con bé nhai khoai tây chiên : “Nghe da ngăm đen, mắt to, gầy lắm. Còn thì con biết.”
Chẳng chính là con gái của tên quản đốc ?
14
Năm năm trôi qua, công trường ngày nào giờ đã biến thành một khu đô thị mới.
Kinh doanh cũng ngày càng phát triển, còn là vùng ngoại ô hoang vắng nữa.
Tôi và chồng mở một nhà hàng lớn hơn, giờ mới thực sự trở thành “bà chủ”.
Con gái học quản trị kinh doanh, khi nghiệp dứt khoát về nhà làm “giám đốc tài chính”.
Thực chỉ là lo tính lương, ghi sổ sách mà thôi.
Tôi hỏi con: “Người ai cũng công ty lớn để thử sức, con về làm cho nhà ?”
“Mẹ , mẹ biết thị trường việc làm bây giờ ! Công ty tư nhân bóc lột nhân viên dữ lắm. Làm ở nhà thì khỏe re, thích làm thì làm, làm vẫn lương!”
Ông chủ quán cơm bên cạnh năm xưa giờ là bếp trưởng của nhà hàng .
Hôm nay chợ về, vội kéo sang một bên.
“Chị còn nhớ tên quản đốc đây ? Hắn tù !”
“Tôi gặp ở tiệm massage gần công trường cũ. Lúc đó đang đánh ! Tôi tò mò xem một lúc, hóa tù đã đến tiệm massage tiêu tiền, nhưng trớ trêu thay, gặp chính con gái ở đó làm nhân viên. Thế là hai cha con lao đánh !”
Tôi liếc con gái đang thoải mái ghế dài, may mắn là chuyện năm năm để bóng ma tâm lý cho con bé.
tên quản đốc đã tù, ai biết lúc nào sẽ trả thù?
Những ngày , luôn thấp thỏm, cũng nhắc con gái cẩn thận hơn.
15
Dạo là mùa tổ chức tiệc mừng đỗ đại học, nhà hàng bận rộn vô cùng.
Người đông đúc, khách hàng phức tạp.
Con gái cũng quầy tiếp tân giúp đỡ.
Một đàn ông ăn mặc lôi thôi , tóc dài che khuất mặt.
Con gái bước tới hỏi đặt phòng nào, nhưng chỉ ngẩng đầu con bé một cái nhạt: “Quả nhiên càng lớn càng xinh .”
Chưa kịp phản ứng, đã rút từ trong áo một con dao lọc xương, dài và sắc.
“Mày dám để con gái tao làm gái! Tao sẽ cho con gái mày bỏ mạng!”
Những xung quanh thấy rút dao liền hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.
Mắt thấy lưỡi dao sắp đâm ngực con gái .
Con bé nhanh chóng bắt chéo tay chặn cổ tay , xoay lách xuống , thoát khỏi tầm tấn công.
Khi tên quản đốc định đòn lần nữa, con bé lập tức tung cú đá quét ngang, quật ngã xuống đất.
Sau đó, nó dẫm mạnh lên cổ tay , khiến con dao rơi khỏi tay.
Nhân viên bảo vệ nhanh chóng lao đến, khống chế .
Cảnh sát cũng mặt ngay đó.
Tên quản đốc đã điên đến mức mất hết lý trí, hét lên: “Mày cứ đối đầu với tao đúng ?! Tao chỉ cưỡng hiếp con gái mày, mà mày dụ dỗ con gái tao đường làm gái!”
Tôi che chắn con gái lưng, lạnh lùng đáp: “Tin tùy ông. Lúc đó, chính đã cảnh báo con gái ông đừng theo gã dẫn mối đó. chính miệng nó , dù tin ai cũng tin !”
Cuối cùng, màn kịch kéo dài năm năm cũng chấm dứt.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Con gái vẫn bình thản, chẳng vẻ gì là tấn công cả.
Tôi vung tay mô tả động tác của con bé, tò mò hỏi: “Con học mấy chiêu đó ở thế?”
Nó vắt chân lên ghế, hất tóc, trả lời hờ hững: “Sau vụ bọn chúng bắt cóc hồi năm ba đại học, con đăng ký học Muay Thái, luyện suốt từ đó đến giờ. Con đã chờ ngày lâu lắm , xem xem con đánh chết ! Mẹ biết , năm đó chỉ con bọn chúng quấy rối, mà còn nhiều nữ sinh công nhân đột nhập trường ban đêm nữa. Con sớm đã làm thế !”
Nhìn con gái bướng bỉnh mà nghĩa hiệp, bỗng cảm thấy nó giống .
Chỉ là năm đó quá bao dung, còn nó thì thật sự dám tay trừng trị kẻ ác.
Con bé bắt gặp ánh mắt đầy tự hào của , bĩu môi : “Mẹ làm gì con dữ ? Có thấy con giỏi ?”
Tôi gật đầu.
Con bé lập tức nhếch mép : “Vậy mẹ thưởng cho con tháng thêm ít tiền mua đồ ăn vặt !”