Quán Lẩu Âm Dương - Chương 3
6
Tám giờ tối, đúng giờ đến cửa quán lẩu, lên xe của gã đàn ông đeo kính đen.
Người đàn ông đeo kính râm châm điếu thuốc mảnh dài, làn khói chậm rãi lan tỏa, khiến ý thức dần trở nên mơ hồ.
Khi mở mắt lần nữa, mắt là một căn nhà nhỏ cũ kỹ, xập xệ đến mức chỉ cần một cơn gió mạnh cũng thể khiến nó đổ sập. Trong nhà chỉ một chiếc bàn gỗ cũ kỹ, mấy cái ghế xiêu vẹo và một chiếc giường đất sắp long khung. Tôi day day thái dương, mùi ẩm mốc nồng nặc xộc thẳng mũi.
Tôi thấy mẹ đang giường, thân gầy gò cuộn trong tấm chăn vá chằng chịt. kỳ lạ thay, khuôn mặt bà trẻ trung một cách khác thường, da dẻ căng mịn, hề nếp nhăn, trông y hệt như lúc còn học tiểu học.
Chẳng lẽ… đây là những năm tháng khi cha mẹ còn trẻ?
Tôi còn kịp định thần thì một đàn ông bước nhà, tay xách theo một cái rổ nhỏ, bên trong chỉ mấy cọng rau đã héo rũ.
“Mình về ? Hôm nay tìm việc ?” Mẹ khó nhọc dậy, nhưng đàn ông vội vàng bước tới, đặt rổ xuống đất nhẹ nhàng đỡ bà.
“Đừng cử động, thân thể em yếu lắm, cứ nghỉ .” Giọng trầm ấm, đầy yêu thương.
Người đàn ông cao gầy, mặc bộ quần áo đầy vết vá, nhưng đôi mắt sáng rực, mang theo bóng dáng mơ hồ của cha lúc trẻ.
Tôi khẽ gọi: “Cha… mẹ…”
Thế nhưng cả hai đều phản ứng, như thể họ hề thấy .
Tôi bỗng giật nhận , đang ở trong giấc mơ của mẹ. Mọi thứ ở đây đều là quá khứ đã xảy .
Tôi cố gắng bình tĩnh, lặng lẽ quan sát.
Cha ôm mẹ lòng, nhẹ giọng : “Hôm nay tìm việc ! Ngày mai là tiền, chẳng mấy chốc cả nhà sẽ thịt để ăn.”
Mẹ rạng rỡ, trong mắt ánh lên tia hy vọng. Tôi hít sâu một , sống mũi cay cay. Tôi bao giờ biết rằng bố mẹ từng nghèo khó đến .
Từ nhỏ đến lớn, từng thiếu thốn thứ gì, cứ ngỡ rằng gia đình luôn cuộc sống định.
Cha đặt rổ rau xuống, bắt đầu lặng lẽ nhặt nhạnh, rửa ráy. Tôi chú ý thấy tay ông đầy vết thương, thậm chí chỗ còn rỉ máu.
Mẹ cũng thấy, lập tức nhíu mày, xót xa hỏi: “Sao thương thế ? Có công nhân khác bắt nạt ?”
Cha miễn cưỡng , lắc đầu: “Không , chỉ là vết xước nhỏ thôi, đáng kể . Tại vô dụng, thể cho em cuộc sống hơn.”
Giọng ông đầy áy náy, tự trách.
Mẹ nước mắt lưng tròng, nắm lấy bàn tay thô ráp của cha, nghẹn ngào : “Anh đừng … Em theo , dù ăn cháo cầm cũng cam lòng. Chỉ cần bình an là .”
Tôi cảnh tượng mắt, lòng đau như cắt.
7
Bỗng nhiên, tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Cha giật , vội vàng lên, cảnh giác hỏi: “Ai đó?”
Bên ngoài vang lên giọng đàn ông thô lỗ, mang theo sự hung hãn chút che giấu: “Họ Chu, mở cửa mau!”
Mẹ lập tức tái mặt, thì thào đầy sợ hãi: “Là… Lưu Ma Tử!”
Cha siết chặt nắm đấm, hạ giọng trấn an: “Đừng sợ, đây. Hắn dám làm gì chúng .”
trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
“Con mẹ nó! Không mở cửa thì ông đạp sập đấy!” Lưu Ma Tử gầm lên giận dữ.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ mới hé mở một khe nhỏ thì đã tung một cú đá mạnh đến bật tung.
Trên cánh tay gã, hình xăm con rồng đen như sắp nhảy xổ , nhe nanh múa vuốt đầy dữ tợn.
“Lũ khốn! Nợ tiền tao khi nào thì định trả hả?”
Hắn xông cùng hai tên đàn em to cao, mặt mày hung tợn, hệt như bầy ác quỷ giáng xuống.
Cha lập tức chắn mẹ, ánh mắt kiên quyết như một tấm khiên thể xuyên thủng, giọng điệu cứng rắn vang lên: “Lưu Ma Tử! Đừng ức hiếp quá đáng! Lúc mượn một trăm, một tháng trả một trăm rưỡi, chúng đã trả hai tháng , còn gì nữa?”
“Đồ ngu! Lão tử là lãi mẹ đẻ lãi con! Giờ chúng mày còn nợ tao ba trăm!”
Lưu Ma Tử đột ngột đẩy cha một cái mạnh đến mức ông loạng choạng lùi về , suýt nữa ngã xuống đất.
“Mày!” Cha tức đến mức mặt mày tái mét, nhưng vẫn thể làm gì .
“Chu Kỳ, hôm nay nếu mày tiền, đừng trách lão tử khách sáo với vợ mày!”
Lưu Ma Tử liếc mắt hiệu cho hai gã đàn ông phía . Hai tên đó lập tức hiểu ý, xắn tay áo, nham nhở tiến gần mẹ .
“Các ! Muốn làm gì! Tôi cảnh cáo, đừng làm bậy!” Mẹ sợ đến tái mặt, hoảng hốt lùi về .
“Ha ha! Chúng chỉ thân thiết với chị dâu một chút thôi mà!” Một tên trong bọn đểu, đưa tay chộp lấy cánh tay mẹ .
Tôi điên cuồng lao tới, nhưng phát hiện họ hề thấy . Ngay lúc đó, một lực hút khổng lồ kéo khỏi căn phòng chật chội, kịp phản ứng thì đã quăng mạnh xuống đất.
8
Khi dậy, phát hiện đã về căn nhà nhỏ đây.
Cha mẹ đang cầm chai thuốc trừ sâu.
“Lan Lan, với em…” Cha giọng khàn đặc, nước mắt lăn dài.
“Nếu lỡ tay đánh gãy chân Lưu Ma Tử, chúng đã dồn đến bước đường .”
Mẹ dịu dàng lau nước mắt mặt cha, khẽ lắc đầu: “Không , em hối hận khi lấy … chỉ tiếc là con của chúng …”
Bàn tay bà chạm nhẹ bụng, ánh mắt đầy xót xa. Cha đau đớn khôn cùng.
Tôi thét gào, lao tới cản họ, nhưng vô ích.
Ngay khi hai định nâng chai thuốc lên uống, một cơn gió đen từ cuộn căn phòng, xoáy tung mọi thứ.
Tôi còn hồn thì đã thấy một cái bóng đen vụt qua lỗ thủng vách tường, lao thẳng trong.
Bóng đen đó cao lớn, khoác một chiếc áo choàng đen biết từ thời nào, mũ trùm kín mặt, che lấp hết mọi đường nét.
Chỉ luồng khí lạnh thấu xương tỏa từ , len lỏi tận cốt tủy của .
Cha mẹ run rẩy, cha cất giọng khàn khàn: “Mày… mày là ai?”
Ông nhanh chóng kéo mẹ lưng, che chở cho bà. bóng đen trả lời, chỉ từ từ ngẩng đầu lên.
Dưới lớp mũ trùm là một khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, lấy một giọt máu.
Hắn chậm rãi quanh cha mẹ , như một con thú săn mồi đang đánh giá con mồi của nó.
Cảnh tượng đó khiến lạnh sống lưng, da đầu tê dại.
“Đây… đây là cái gì?” Mẹ run rẩy hỏi, thân dán chặt lưng cha .
“Khà khà khà khà…”
Tiếng rợn bật từ cổ họng bóng đen, khàn khàn, âm u như vọng lên từ lòng đất.
“Mày… mày rốt cuộc là ai? Muốn làm gì?” Cha cố lấy dũng khí hỏi, giọng run lên.
Bóng đen lạnh. Giọng vang vọng, lạnh lẽo như gió thổi qua nấm mồ hoang: “Ta là ai quan trọng. Quan trọng là, thể cho các thứ mà các .”
“Chúng … chúng gì cả! Chỉ sống yên !” Mẹ òa , bấu chặt lấy cánh tay cha.
“Sống?” Giọng bóng đen trở nên mỉa mai.
“Chỉ dựa các ? Nhìn xem, nghèo túng, chèn ép, còn thể gọi là ‘sống’ ? Ngay cả mạng sống của cũng bảo vệ … đây chính là cuộc đời mà các ngươi ?”
Cha mẹ im lặng.
, cuộc sống hiện tại của họ chẳng khác nào chó nhà tang, mặc chèn ép.
Bóng đen chậm rãi tiếp: “Ta thể cho các ngươi giàu sang, quyền thế. Khiến những kẻ từng chà đạp các ngươi quỳ xuống chân. Thế nào? Có giao dịch với ?”
Giọng như quấn chặt lấy tâm trí họ. Cha mẹ , ánh mắt ngập tràn do dự.
Bóng đen khẽ: “Ta chỉ cần một thứ duy nhất… mà các ngươi chắc chắn thể cho.”
Mẹ cứng đờ, giọng run run: “Là… là thứ gì?”
Bàn tay xanh xao của bà siết chặt lấy cha , gân xanh nổi rõ mu bàn tay.
Bóng đen giơ lên một ngón tay trắng bệch, giọng lạnh buốt như băng: “Sinh mệnh.”
Lời dứt, một tờ giấy hiện , quấn quanh bởi làn khói đen đặc quánh.
“Chỉ cần ký tên… sẽ cho các ngươi tất cả những gì các ngươi mong .”
Cha mẹ . Cha cắn rách đầu ngón tay, để máu nhỏ xuống giấy. Mẹ cũng làm theo.
Máu chạm giấy, những ký tự đó lập tức sáng rực lên.
Từ đó, cha mẹ mở một tiệm lẩu, buôn bán phát đạt, tiền chảy như nước. chỉ ba năm , cha đã già yếu như một ông lão tám mươi.
Trước lúc trút thở cuối cùng, ông nắm tay mẹ, khàn giọng dặn dò: “Lan , đợi con bé trưởng thành… hãy đóng tiệm .”
Mẹ nức nở gật đầu.